CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 161

“Không còn gì để bàn!” Cô ấy chống trả.

Tôi rải một seri bảy bức ảnh lên bàn. Trong bảy bức đó, có ba bức đầu

tiên cho thấy ngọn lửa đang hoành hành ngoài tầm kiểm soát và không có
một nhân viên cứu hỏa nào có mặt tại hiện trường. Những bức hình đó có
nước ảnh rất kém, lộn xộn trong việc sử dụng ánh sáng, và một trong số
chúng còn kinh khủng đến nỗi không hề có bố cục chính. Tập ảnh thứ hai
cho thấy các nhân viên cứu hỏa đang thực hiện nhiệm vụ và được chụp lại
bởi một thợ ảnh có tay nghề hơn. Bức đầu tiên cho thấy các nhân viên cứu
hỏa đang kéo vòi phun nước ra khỏi thùng xe, và hình nền là khu nhà kho
đang bốc lửa ngùn ngụt. Một bức khác chụp lại hình ảnh những đợt nước
đầu tiên từ vòi cứu hỏa đang xối vào căn nhà kho. Hai bức còn lại ghi lại
hình ảnh các lính cứu hỏa đang xịt nước vào đống lửa từ hai góc khác nhau.
Một trong những bức hình còn lại này chính là bức tôi đã nhìn thấy trong
bài báo ở thư viện.

“Thế trò chơi này là gì vậy?” Cô ấy hỏi.

“Những bức hình này…”, tôi nói, chỉ vào ba bức ảnh đầu tiên. “Chúng

nằm trong tập tài liệu của một nhân chứng tên là Oscar Reid. Ông ta sống
phía đối diện nhà Carl và Lockwood. Ông ta nhìn thấy vụ hỏa hoạn và đã
gọi 911. Trong khi chờ lực lượng cứu hỏa tới, ông ta đã chộp lấy chiếc máy
ảnh tự động và chụp vài bức hình.”

“Thay vì… ồ, tôi cũng không biết diễn tả sao nữa… thay vì chộp lấy một

cái vòi phun nước ư?”

“Ông ấy đã nói với thám tử rằng ông ấy nghĩ ông ấy sẽ có thể bán được

một tấm cho các nhà báo.”

“Một người theo chủ nghĩa nhân đạo thực thụ,” cô ấy nói. “Còn những

bức hình này?” Cô ấy chỉ vào bốn tấm khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.