CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 167

CHƯƠNG

22

N

gay khi trở lại Hillview, tôi đã hoàn toàn “hồi phục” từ lời thú nhận về

cái chết của ông ngoại mình, và tôi còn cảm thấy như mình trẻ lại bởi
những bí ẩn của các bức hình. Carl còn nợ tôi một lời thú nhận - chí ít thì
đó là cái cách mà tôi nhìn nhận nó. Tôi đã tự đánh mình vì kể cho ông ấy
nghe về quá khứ của tôi, và giờ đây, ông ấy có nghĩa vụ phải trả lời một số
câu hỏi thực sự của tôi.

Ông ấy trông có vẻ khỏe khoắn hơn những lần tôi gặp trước đó. Carl mặc

một chiếc áo sơ mi vải flannel màu đỏ trong một chiếc áo choàng màu xanh
rêu, hai gò má hốc hác dường như vừa mới được cạo sạch. Ông ấy nở một
nụ cười ấm áp, một nụ cười mà bạn dùng khi chạy đến bên bạn gái cũ của
mình trong một bữa tiệc. Tôi nghĩ ông ấy biết rằng hôm nay cuộc trò
chuyện này sẽ đi tới đâu. Giờ sẽ là lúc tới lượt ông ấy mở lời với câu
chuyện của mình. Bài tiểu luận của tôi đã đến hạn phải nộp một nửa nội
dung; tôi bắt đầu phải viết nội dung chính về bước ngoặt quan trọng trong
cuộc đời của Carl, và tôi cần phải nộp nó cho giáo sư trong một tuần nữa.
Thời gian đang “khai quật” cái chết của ông ấy, và ông ấy biết rõ điều đó.

“Chào Joe.” Carl vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh ông

ấy. “Nhìn kìa,” ông ấy nói, chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn qua một lượt
các ban công của khu căn hộ phía bên kia đường, chẳng thấy một sự thay
đổi nào.

“Cái gì cơ ạ?” Tôi hỏi.

“Tuyết,” ông ấy nói. “Tuyết đang rơi rồi.”

Tôi đã nhìn thấy tuyết rơi nhẹ trên đường đi tới đây, nhưng tôi chẳng để

ý gì đến nó hơn là việc băn khoăn liệu xe của mình có tồn tại nổi đến một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.