CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 169

“Tôi biết,” Carl nói. Ông ấy không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, mà thay

vào đó, Carl nhìn chằm chằm vào tấm thảm tồi tàn trước mặt mình. “Virgil
có nói cho cậu biết vì sao ông ấy lại tin rằng tôi vô tội không?”

“Ông ấy kể cho cháu câu chuyện ông đã cứu mạng ông ấy ở Việt Nam.

Ông ấy kể rằng ông đã xông pha trong mưa đạn, quỳ xuống bên ông ấy
trong khi đối phương đang tấn công về phía ông ấy. Ông ấy nói ông đã ở đó
cho đến khi Việt cộng rút lui.”

“Nếu là cậu thì cậu cũng sẽ cảm thấy yêu quý cậu Virgil đó.” Carl cười

khẽ trong hơi thở của mình. “Tại sao ạ?” Tôi hỏi.

“Ông ta sẽ phải đào mồ chôn niềm tin rằng tôi vô tội vì những gì đã xảy

ra vào hôm đó, vì ông ta đã hiểu hoàn toàn sai về câu chuyện.”

“Ông đã không cứu mạng ông ấy ư?”

“Ồ, tôi cho rằng tôi thực sự đã cứu mạng ông ấy, nhưng đó không phải lý

do tại sao tôi lại xông đến vị trí của Virgil khi đó.”

“Cháu không hiểu.”

Nụ cười của Carl đột nhiên bị che phủ bởi một cái bóng của nỗi u sầu khi

nghĩ về cái ngày xa xưa khi ông ấy còn ở Việt Nam.

“Tôi là một người theo Công giáo,” ông ấy tiếp tục. “Theo như tôi được

dạy, thì tự tử là một hình thức bị nghiêm cấm. Đó là một trong những tội lỗi
mà không bao giờ có thể được tha thứ. Vị linh mục nói rằng nếu bạn tự kết
liễu cuộc đời mình, thì linh hồn bạn sẽ đi thẳng xuống địa ngục, mà không
có bất cứ một câu hỏi nào được đưa ra. Kinh thánh cũng nói rằng không có
sự hy sinh nào vĩ đại hơn việc trao đi cuộc sống của mình cho một người
anh em. Và Virgil chính là người anh em của tôi.”

“Vì vậy, khi ông nhìn thấy Virgil bị bao vây vào ngày hôm đó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.