CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 168

mùa đông nữa ở Minnesota không. Thân xe của tôi đã hoen gỉ nặng, vì vậy
nước từ đường phố ướt át đã làm ướt đẫm những tấm thảm trên sàn xe sau
mỗi trận mưa, gây ra một thứ mùi hôi rình của đống khăn lau mặt đã cũ
nồng nặc trong xe. May mắn thay, tuyết rơi không đủ dày để gây ra nỗi
phiền toái đó cho tôi. “Ông thấy vui khi trời có tuyết sao?” Tôi hỏi.

“Tôi đã mất ba mươi năm trong tù, phần lớn thời gian trong đó tôi bị

cách ly. Tôi rất ít khi được nhìn thấy tuyết rơi. Tôi yêu tuyết.” Ông ấy thả
mình theo những xúc cảm riêng tư khi từng bông tuyết đang rơi ngoài cửa
sổ, rồi chợt bay vút lên theo luồng gió, và rồi khi tiếp tục rơi xuống, chúng
biến mất trong những thảm cỏ xanh. Tôi để cho ông ấy một vài phút bình
yên, để ông ấy có thể tận hưởng khoảnh khắc tuyết rơi này. Cuối cùng, Carl
lại chính là người mở đầu cuộc nói chuyện.

“Virgil đã ghé qua đây vào sáng nay,” ông ấy nói. “Ông ấy nói rằng cậu

và ông ấy đã có một cuộc nói chuyện nho nhỏ.”

“Vâng ạ.”

“Thế Virgil đã nói những gì?”

Tôi lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ từ trong ba lô và đặt nó trên tay

ghế, ở một khoảng cách vừa đủ để có thể thu lại giọng nói của ông ấy.
“Ông ấy nói rằng ông vô tội. Ông ấy nói ông không giết Crystal Hagen.”

Carl suy nghĩ về lời nói đó trong một lúc rồi hỏi. “Cậu có tin ông ta

không?”

“Cháu đã đọc toàn bộ tài liệu xử án,” tôi nói.

”Cháu đọc bản tường trình của phiên tòa và cả cuốn nhật ký của

Crystal.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.