CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 172

Crystal Hagen.”

Carl lại dựa mình lọt thỏm vào chiếc xe lăn. Ông ấy đặt một ngón tay lên

bờ môi, bàn tay ấy có đôi chút run rẩy. Thực sự đã có một câu chuyện khác
xảy ra, tôi có thể nhận ra được điều này, vì vậy tôi hối thúc. “Ông nói rằng
ông sẽ nói với cháu sự thật mà. Một nửa câu chuyện chưa hẳn đã là sự thật,
thưa ông. Cháu muốn biết tất cả mọi thứ.”

Một lần nữa, Carl lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua những bông tuyết

đang rơi ngoài kia, và xuyên qua cả những ban công phía bên kia. “Tôi sẽ
kể cho cậu câu chuyện đã xảy ra ở Việt Nam,” ông ấy nói. “Cậu có thể tự
quyết định xem liệu nó có thể giúp chứng minh như Virgil đã nói hay
không. Nhưng tôi hứa với cậu, những gì tôi kể hoàn toàn là sự thật.”

Trong hai giờ đồng hồ sau đó, tôi không hề mở miệng ra nói; tôi gần như

ngừng thở. Tôi nghe Carl Iverson kể lại về quá khứ của mình ở Việt Nam.
Khi ông ấy đã kể hết cho tôi mọi chuyện, tôi đứng dậy, bắt lấy tay ông ấy
và nói lời cám ơn. Sau đó, tôi trở về nhà và viết phần đó vào câu chuyện
của Carl như một dấu mốc cho sự thay đổi số phận của ông ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.