CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 201

“Ta đã không nhận ra nó mãi cho đến khi kết thúc tranh luận - cho đến

khi ta nghe thấy từng từ một trong cuốn nhật ký của cô ấy - rằng cô ấy đang
bị… ừm… cậu biết đấy.”

“Và ông đã không hề nói chuyện này với bất cứ ai rằng cuốn nhật ký bị

hiểu sai ư?” Lila nói.

“Không.” Andrew cúi gằm mặt xuống.

“Vì sao ông không nói chuyện này với luật sư của ông ấy?” Tôi hỏi.

“Gã đó đã nhuốm tên ta trong vũng bùn. Ta chỉ muốn nhổ nước bọt vào

mặt hắn hơn là nói chuyện với hắn. Cậu không thể tưởng tượng được nó sẽ
như thế nào khi cậu vừa mở một trang báo và nhìn thấy một số luật sư bào
chữa buộc tội cậu tội cưỡng dâm và giết hại bạn gái của mình đâu. Ta đã
phải đi gặp bác sĩ tâm lý vì tên khốn đó. Bên cạnh đó, ta đã chơi rất tốt để
có thể giành được một học bổng về môn bóng rổ của trường Bang
Mankato. Nếu ta nói chuyện này với bất cứ ai về việc lấy cắp chiếc xe đó,
ta chắc hẳn sẽ bị bắt giữ, bị đình chỉ học, và bị đuổi ra khỏi đội. Ta sẽ mất
mọi thứ. Đó là toàn bộ những điều khiến ta phải khốn đốn.”

“Ông là một tên khốn,” tôi nói, cơn giận trong tôi bắt đầu dậy sóng.

“Vậy thì, để cháu làm rõ chuyện này nhé. Thay vì làm hỏng cái vỏ bọc của
mình, ông đã để cho bồi thẩm đoàn tin vào một lời dối trá.”

“Có hàng nghìn chứng cứ chống lại gã Iverson đó,” Andrew nói. “Vậy

thì việc họ hiểu sai về cuốn nhật ký thì cũng có hề hấn gì? Ta sẽ không đời
nào thò cổ mình ra để bảo vệ cho gã. Ông ta đã giết bạn gái của ta… phải
vậy không?”

Andrew nhìn qua nhìn lại hết Lila rồi đến tôi, và chờ đợi một trong

chúng tôi lên tiếng. Chúng tôi đã không thể thốt lên được lời nào. Chúng
tôi quan sát ông ta nuốt những nhơ bẩn nơi đầu lưỡi. Chúng tôi đã chờ đợi
trong khi lời nói của ông ta vang vọng ra khỏi những bức tường và đột ngột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.