CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 232

Tôi giải thích câu chuyện của chúng tôi về Andrew Fisher, về việc ông ta

và Crystal đã lấy cắp chiếc xe, làm hỏng nó, và để lại bằng chứng về hành
động của mình qua một bên mắt kính từ chiếc kính mắt của Crystal. “Ngài
thấy đấy,” tôi nói, “Bất cứ ai tìm thấy mảnh kính mắt đó chắc hẳn đều phải
biết về vụ ăn cắp xe và chiếc kính. Ông ta biết ông ta có bằng chứng để
kiểm soát cô ấy, làm đòn bẩy để cô ấy… ông biết đấy, thực hiện những
hành vi kia.”

Rupert tựa vào sau chiếc ghế, nhìn lên trần nhà. “Vì vậy ông Carl bị kết

tội dựa vào một phần của cuốn nhật ký này?”

“Vâng”, tôi nói. “Công tố viên đã nói với bồi thẩm đoàn rằng Iverson bắt

gặp Crystal trong một trạng thái nhạy cảm với bạn trai, và ông ta đã sử
dụng nó để buộc Crystal có quan hệ tình dục với mình.”

Lila nói thêm. “Nếu không giải mã được những mã số này, sẽ chẳng có

cách nào biết chắc chắn được ai là người đã cưỡng bức cô ấy.”

“Hai người có biết DJ là ai không?” Ông ấy hỏi. “Đó là cha dượng của

cô bé,” Lila nói. “Tên ông ấy là Douglas Joseph Lockwood.”

“Và hai người nghĩ rằng đó chính là ông ta chỉ vì tên ông ta là Douglas

Joseph?” Rupert nói.

“Đúng vậy,” tôi nói, “Và trên thực tế, ông ta đã quản lý một bãi xe nơi

Crystal ăn cắp chiếc xe đó, vì vậy ông ta chắc hẳn sẽ biết về chiếc kính.
Nhân viên cảnh sát điều tra về vụ trộm chắc hẳn đã không hề nhắc tới vấn
đề này khi đến bãi xe đó.”

“Chúng cháu còn có những bức ảnh này,” Lila nói và lấy ra hai tấm ảnh,

một bức cho thấy tấm rèm cửa đang được đóng lại và bức còn lại cho thấy
có ai đó đang nhìn trộm ra ngoài trong khi đáng lẽ sẽ không có một ai ở
trong nhà theo lời khai của nhân chứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.