CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 237

CHƯƠNG

31

C

arl đã không mong đợi chuyến thăm của tôi vào ngày hôm đó. Sau cuộc

gặp với thám tử Rupert, tôi đã đưa Lila về khu học xá và lái thẳng xe tới
Hillview để thông báo với Carl tin tốt này. Tôi đã nghĩ rằng sẽ gặp ông ấy
đang ngồi trên chiếc xe lăn cạnh cửa sổ, nhưng ông ấy không có ở đó. Ông
ấy đã không ra khỏi giường cả ngày hôm nay, bởi vì ông ấy không còn đủ
sức để làm được việc đó. Các triệu chứng của bệnh ung thư đã chuyển biến
xấu đi đến mức ông ấy phải thở bằng bình oxy và phải truyền dinh dưỡng
qua đường máu.

Bà Lorngren ban đầu rất miễn cưỡng để cho tôi gặp Carl, nhưng bà ấy

mủi lòng sau khi tôi nói với bà ấy về bước đột phá của chúng tôi. Tôi thậm
chí đã cho bà ấy xem những dòng nhật ký viết bằng mật mã và các bản ghi
chép nội dung giải mã. Khi tôi giải thích sự vô tội của Carl với bà ấy, bà ấy
bắt đầu cảm thấy buồn rầu. “Tôi e rằng mình không phải là một con chiên
tốt của Chúa,” bà ấy nói.

Bà ấy đã để Janet qua chỗ Carl để xem ông ấy có muốn gặp tôi hay

không. Một phút sau, họ chỉ tôi đến cửa căn phòng Carl đang nằm. Căn
phòng của ông ấy bao gồm một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế
gỗ, một tủ quần áo tích hợp, và có một cửa sổ duy nhất không có tầm nhìn.
Hầu hết các bức tường trong phòng khoác lên mình một màu rêu cằn cỗi,
và không có bất kỳ một hình ảnh trang trí nào ngoài một bảng hướng dẫn
giữ gìn vệ sinh. Carl đang nằm trên giường, một ống thở bằng nhựa thông
vào hai bên mũi và một ống truyền được cố định trên cánh tay.

“Cháu xin lỗi vì phải làm phiền ông trong khi ông mệt như thế này,” tôi

nói, “nhưng cháu tìm ra một ẩn số mà cháu nghĩ ông nên biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.