CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 292

“Ông ta tự đốt chính căn nhà của mình ư?”

“Ông ta đang cố che giấu tung tích của mình - chặn lại bất cứ bằng

chứng nào có thể phản lại ông ta. Chúng tôi đã không tìm thấy nổi một
cọng thuốc lá hay vỏ lon bia - chẳng có gì để có thể lấy DNA của ông ta
làm bằng chứng cả.”

“Vậy thì chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Tôi hỏi. “Chuyện này sẽ không

còn là “chúng ta” nữa,” Rupert nói. “Cậu không liên quan đến chuyện này.
Tôi không muốn cậu đi loanh quanh để tìm kiếm Douglas Lockwood. Tôi
nói thế cậu rõ chứ? Chúng tôi đang tiến hành điều tra. Sẽ chỉ mất ít thời
gian thôi.”

“Nhưng thời gian sẽ là vấn đề…”

“Người đàn ông đó đã suýt nữa giết chết cậu,” Rupert nói. “Tôi biết cậu

muốn làm rõ mọi chuyện trước khi Iverson chết. Tôi cũng muốn như cậu.
Nhưng đây là lúc cậu phải tránh xa việc này.”

“Ông ta không theo dõi cháu nữa - giờ thì tất cả mọi người đều tham gia

vào vụ này,” tôi nói.

“Giả định của cậu về Lockwood là hợp lý, rằng ông ta không phải là loại

người giết cậu chỉ vì muốn trả đũa,” Rupert nói. “Cậu đã gặp ông ta. Cậu
có nghĩ rằng ông ta là người có lý trí không?”

“Vâng, chúng ta hãy xem xem,” tôi nói với một giọng mỉa mai. “Trong

khoảng thời gian ngắn ngủi cháu tiếp xúc với Douglas Lockwood, ông ta đã
khóc, phun ra những câu nói điên rồ của Kinh thánh, đánh cháu bằng một
chai rượu whisky, bóp cổ cháu, đẩy cháu vào cốp xe và cố gắng bắn cháu.
Cháu nghĩ rằng chúng ta đã có một sự loại trừ hợp lý.”

“Đó là điều tôi muốn nói đến,” Rupert nói. “Cậu cần phải trông chừng

bản thân. Nếu ông ta vẫn còn lởn vởn xung quanh cậu, sẽ có một lúc nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.