CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 293

ông ta cố gắng tiếp cận cậu. Ông ta sẽ nhận ra cậu như là cội cội nguồn của
tất cả các vấn đề liên quan đến mình. Tôi giả sử ông ta có tên và địa chỉ của
cậu. Nó nằm trong ví cậu, phải không?”

“Chết tiệt.”

“Cậu có một nơi nào đó, để có thể ở tạm một thời gian, một nơi nào đó

ông ta không thể tìm thấy cậu - nhà của bố mẹ cậu chẳng hạn?”

“Cháu có thể ở lại với Lila,” tôi nói nhanh. “Ông đã gặp cô ấy rồi.” Tôi

không hề đề cập đến rằng cô ấy chỉ sống cách căn hộ của tôi có vài bước
chân. Tôi sẽ không quay trở lại Austin.

Rupert với chiếc bảng điều khiển và lấy ra một tấm danh thiếp khác. “Đề

phòng trường hợp ông ta xuất hiện. Tôi viết số điện thoại di động cá nhân
của tôi trên tấm danh thiếp này - nếu cậu cần liên lạc với tôi, 20-4-7…”

Rupert yêu cầu tôi phải rút lui, điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Đây là kế hoạch của tôi. Tôi lôi nó ra khỏi bóng tối. Tôi mang nó đến cho
ông ấy khi ông ấy không hề muốn nó. Và giờ, khi chúng tôi đang ở rất gần,
rằng Lockwood cách xa chúng tôi chỉ bằng một cái nhón tay, vậy mà ông
ấy lại muốn loại tôi khỏi vụ này.

Ông ấy nói. “Chúng tôi đã cho tiến hành cuộc điều tra,” nhưng những gì

tôi nghe được lại là “Chúng tôi đưa vụ án này vào danh sách của những vụ
án đang diễn ra và nếu Lockwood có xuất hiện, thì chúng tôi sẽ bắt giữ ông
ta.” Tôi nhắm mắt và một hình ảnh xâm chiếm suy nghĩ của tôi. Tôi thấy
Carl đang vùng vẫy trên sông, trượt xuống làn nước, chiếc áo phao cứu sinh
của ông ngoại tôi quấn lấy cánh tay ông ấy. Trong hình ảnh đó, tay tôi đang
giữ một sợi dây neo - nhưng lại không hề buông nó ra, không cứu ông ấy.
Không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa, tôi tự nói với bản thân mình.
Tôi vẫn chưa hoàn thành xong dự án này. Tôi sẽ tìm ra cách để hoàn thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.