CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 295

CHƯƠNG

39

T

ôi gọi Lila và nhờ cô ấy đến đón mình tại City Hall. Cảnh sát đã giữ xe

của tôi làm bằng chứng để lấy mẫu vân tay và các việc tương tự. Qua điện
thoại, tôi nói với Lila một vài điều đã xảy ra. Tôi kể cho cô ấy nghe toàn bộ
câu chuyện trên đường trở về khu căn hộ của chúng tôi. Cô ấy chạm tay lên
vết thương nơi chai rượu Jack Daniels đã đánh trúng, tạo nên một vết
thương hở trên đầu tôi, rồi tay cô ấy trượt xuống những vết cứa trên cổ, nơi
chiếc thắt lưng da đã siết chặt cổ họng tôi một cách thô bạo. Cô ấy yêu cầu
tôi lặp lại những từ mà Lockwood nói sau khi đọc cuốn nhật ký. Tôi cố
nhớ.

“Anh nghĩ ông ta gọi mẹ Crystal là con điếm của Babylon,” tôi nói.

“Ông ta đã nói huyên thuyên về việc anh không hiểu tình yêu mà ông ta
dành cho cô bé là như thế nào… rằng đó là Kinh thánh và cô ấy là… là cái
gì nhỉ… cái gì đó về những đứa trẻ là phần thưởng mà Chúa ban cho những
người đàn ông. Rồi ông ta nói rằng ông ta làm những thứ mà ông ta ghét và
đánh anh bằng cái chai đó.”

“Ông ta nghe có vẻ điên rồ quá,” cô ấy nói. “Không có gì để bàn.”

Tôi liên tục nhìn ra ngoài trên đường về nhà, rà soát tất cả các gương mặt

của những người đàn ông chúng tôi đi qua. Khi chúng tôi dừng xe tại căn
hộ, tôi nhìn xung quanh khu vực đó, kiểm tra các kính chắn gió của xe, tìm
dấu hiệu của một người đang ngồi trên ghế tài xế hoặc một khuôn mặt đang
nhìn trộm qua một khe hở nhỏ. Một chiếc đèn đường nhấp nháy ở phía cuối
tòa nhà làm cho những cái bóng chuyển động. Tôi nghĩ một lát xem liệu
mình có nhìn thấy một đôi vai gù của Douglas Lockwood đang thập thò
phía sau thùng rác, nhưng hóa ra đó là một chiếc lốp xe cũ. Tôi đã không
nói với Lila về lý do của sự hoang tưởng này, nhưng tôi nghĩ là cô ấy hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.