CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 290

“Cháu nghĩ ông ta sẽ dìm cháu xuống sông,” tôi nói. “Đó cũng là một

suy luận khá tốt,” Rupert nói.

“Khi tôi nghe rằng cậu đã đi lang thang ra khỏi rừng như một người loạn

trí, kêu than rằng Lockwood đã bắt cóc cậu, tôi ngay lập tức đã kiểm tra lại
một vài chuyện. Về thông tin xe của cậu. Xe của cậu được gắn thẻ và mang
đi ngày hôm qua. Nó được tìm thấy trên một tuyến đường tuyết - đã được
cảnh báo tại Minneapolis. Ta đã ghé qua bãi đỗ xe công trước khi lái đến
đây.” Ông ấy với ra hàng ghế sau và túm lấy chùm chìa khóa xe của tôi và
chiếc ba lô cùng với chiếc điện thoại trong đó.

“Những thứ này có trong xe của cậu.”

“Ngài đã không tình cờ tìm thấy một chiếc ví hay một máy ghi âm ư?”

Rupert lắc đầu. “Nhưng chúng tôi đã tìm thấy một mũi khoan đá cầm tay

và búa tạ ở ghế sau. Tôi cá những thứ đó không phải là của cậu.”

“Không phải,” tôi nói.

“Ông ta có lẽ đã lên kế hoạch đưa cậu vào lớp băng ở St.Croix. Chúng

tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy cậu.”

“Cháu nghĩ ông ta cho rằng cháu đã chết.”

“Chắc hẳn là như vậy,” Rupert nói. “Khi cậu bóp cổ ai đó, họ có xu

hướng bất tỉnh vì máu ngừng lưu thông lên đầu họ, nhưng họ vẫn chưa
chết. Với cái lạnh làm nhiệt độ cơ thể cậu hạ xuống, tôi chắc chắn ông ta đã
nghĩ cậu chỉ là một xác chết.”

“Cháu đã gần chết,” tôi nói. “Ngài nói họ tìm thấy xe cháu trên một con

đường phủ tuyết trong tình trạng nguy hiểm ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.