CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 304

CHƯƠNG

41

L

ila và tôi đến thăm Carl ngày hôm đó. Tôi cần phải thông báo cho ông

ấy về kết quả DNA, và về việc Lockwood đang chạy trốn. Tôi sẽ không kể
về việc Lockwood đã bắt cóc và cố gắng giết tôi. Tôi cũng không kể về
việc Lockwood có lẽ vẫn sẽ muốn giết tôi và rằng tất cả những cái bóng đi
qua tôi đều khiến tôi sởn da gà. Chúng tôi bước vào Hillview, gật đầu chào
Janet và bà Lorngren khi chúng tôi đi qua, và quay về hướng sảnh sẽ dẫn
đến phòng của Carl.

“Chờ đã, Joe,” bà Lorngren gọi giật lại. “Ông ấy không còn ở đấy nữa.”

Tim tôi như rơi ra khỏi lồng ngực. “Cái gì? Có chuyện gì đã xảy ra?”

“Chẳng có gì xảy ra cả,” bà ấy nói, “Chúng tôi đã chuyển ông ấy sang

một phòng khác.”

Tôi giơ tay lên vỗ ngực. “Bà như vừa mới làm cho cháu bị nhồi máu cơ

tim đấy.”

“Tôi xin lỗi”, bà Lorngren nói. “Tôi không cố ý dọa cậu.” Bà ấy dẫn

chúng tôi đi xuống một lối hành lang và tới một căn phòng nằm trong góc,
một căn phòng rất đẹp, nơi Carl đang nằm trên chiếc giường hướng ra một
cửa sổ rất rộng, chiếc cửa sổ có khung làm bằng gỗ thông đang chịu sức
nặng của tuyết. Họ đã trang trí căn phòng đó cho lễ Giáng sinh sắp tới với
những vòng hoa thông treo cao trên tường, đồ trang trí Giáng sinh treo trên
chiếc rèm cửa sổ và được gắn trên tường. Có bốn chiếc thiệp Giáng sinh
đang để dựng đứng, mở hờ, được sắp xếp theo kiểu trang trí ngay trên chiếc
bàn cạnh giường ông ấy. Tôi liếc nhìn tấm thiệp, và thấy rằng một tấm là
của Janet, một tấm khác là từ bà Lorngren. Mặc dù phải hai tuần nữa mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.