CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 347

CHƯƠNG

50

T

ôi có mười phút để lái xe mà chỉ cần năm phút nữa là đi tới nơi, tôi cố

gắng nghĩ xem có gì có thể chuẩn bị nữa không.

Vừa lái xe tôi vừa ấn ngón tay xuống loa ngoài chiếc điện thoại của

Jeremy, để Lockwood không thể nghe thấy Rupert nói. Trên con đường
lòng vòng giữa vùng băng giá, tôi vừa đi vừa nhả ga, cố tình để cho Rupert
đuổi kịp tôi. Đến giờ ông ta phải hiểu ra rồi chứ? Tôi và Dan đã nhắc tới
ngôi nhà của bố hắn ta - ngôi nhà hắn ta đã đốt, và kho thóc ngay cạnh.
Rupert biết căn nhà đó ở đâu, chính ông ta kể cho tôi về vụ cháy. Ông ta là
cảnh sát, còn là thám tử nữa. Chắc là ông ta đã hiểu.

Tôi nhẹ nhàng nhấc chiếc điện thoại của Jeremy lên. Buông ngón cái

khỏi loa, tôi áp điện thoại vào tai và lắng nghe. Không có tiếng người nói.
Không có cả tiếng hơi thở, tiếng lè xè hay tiếng động cơ xe. Hoàn toàn yên
lặng. Tôi kiểm tra lại màn hình điện thoại. Số máy của Rupert vẫn hiện trên
màn hình. Tôi lại nghe. Yên lặng. Tôi chụm tay trước ống nói điện thoại và
nói khẽ “Rupert”, bật rõ những phụ âm để có gì Max có thể hiểu và trả lời
tôi.

Vẫn không có ai trả lời.

Tim tôi giật thót, hai tay run bần bật. Nãy giờ hóa ra tôi chỉ gọi hộp thư

thoại thôi sao? “Rupert!”, tôi lại khẽ gọi. Vẫn không có ai trả lời. Tôi ném
chiếc điện thoại ra đằng sau chiếc ghế bên cạnh tôi. Họng tôi nghẹn ứ. Giờ
tôi không nghĩ ra được gì cả - không có cách nào cứu Lila nữa rồi.

Đống rác của Lockwood, DNA của hắn ta, bằng chứng phạm tội, bốc

mùi đằng sau ghế tôi. Nếu như từ nãy tới giờ tôi chỉ gọi hộp thư thoại, thì
Rupert sẽ biết rằng Dan Lockwood đã giết chúng tôi. Tôi quyết định vứt lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.