“Cái gì cũng được. Và giờ anh đang có một tài liệu lưu hành trong một
môi trường học thuật, vẽ vời ra rằng ông ta là một nạn nhân.”
“Ông ấy muốn cung cấp cho tôi một lời tuyên bố chết,” tôi nói trong khi
đổ mì Ý vào rổ lọc để rửa.
“Ông ta muốn cung cấp cho anh cái gì cơ?”
“Lời tuyên bố chết… đó là thuật ngữ mà ông ấy đặt cho nó. Đó là lời nói
cuối cùng, điều này là sự thật vì chẳng ai muốn chết với một lời nói dối trên
môi.”
“Và nó hoàn toàn trái ngược với cái ý nghĩa “chết” với một kẻ giết
người, theo quan niệm của anh?” Cô ấy châm chọc. “Anh có thể thấy được
sự trớ trêu này, phải không?”
“Nó không giống nhau“, tôi nói. Tôi không có lời nào biện minh cho cái
sự không giống nhau mà tôi vừa nói. Tôi không thể tìm lối bào chữa cho
mình giữa những suy luận của cô ấy. Mỗi lúc đưa ra lời giải thích là một
lần bị chặn họng, vì vậy tôi báo hiệu sự thất bại của mình bằng việc mang
theo mì ống, đặt xuống chiếc bàn cà phê và cho chúng ra đĩa. Lila cầm
chiếc chảo đựng nước sốt và đi theo tôi. Trong khi cô ấy bắt đầu rưới nước
sốt lên những đĩa mì, cô ấy đứng dậy và cười toe toét như Kẻ Phá Đám
trong đêm Giáng sinh. “Ồ, tôi có ý như thế này,” cô ấy nói.
“Cô làm tôi sợ đấy.”
“Hình như có một bồi thẩm đoàn đã kết tội ông ta, phải không?”
“À, vâng.”
“Điều đó có nghĩa là đã có một phiên tòa cho ông ta.”
“Tôi đoán là như vậy,” tôi nói.