CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 63

“Bằng cách quăng nó ra sàn bếp ư?”

“Nếu nó dính lại vào tủ lạnh, thì tức là đã chín.” Tôi cúi xuống nhặt

những sợi mì ống lên khỏi sàn và ném vào thùng rác. “Và chỗ mì này chưa
chín.”

Khi tôi rời khỏi Hillview vào buổi sớm ngày hôm đó, tôi cảm thấy một

tín hiệu tốt cho dự án của mình. Iverson đã hứa sẽ kể cho tôi toàn bộ sự thật
về cái chết của Crystal Hagen. Tôi sẽ đóng vai trò là người xưng tội của
ông ấy. Tôi không thể chờ đợi thêm cho bữa tối với Lila, để nói với cô ấy
về Carl. Trong trí tưởng tượng của tôi, chí ít, Lila sẽ bị thu hút bởi những gì
tôi đã làm, cùng chia sẻ sự phấn khích trong tôi, và muốn biết tất cả về
Carl. Giờ đây, sau khi chứng kiến phản ứng của cô ấy, tất cả điều tôi muốn
chỉ là tránh né nói về dự án này trong suốt buổi tối còn lại.

“Ông ta nói với anh toàn bộ những gì mà ông ta đã làm, hay ông ta chỉ

nói với anh những gì mà ông ta đã lên kịch bản sẵn?” Cô ấy hỏi.

“Ông ta chưa nói bất cứ gì về chuyện này cả.” Tôi kéo ra ba chiếc đĩa từ

tủ chén và mang chúng ra bàn cà phê trong phòng khách, nơi chúng tôi sẽ
dùng bữa cùng nhau. Lila đứng dậy, vơ lấy mấy chiếc cốc từ tủ bếp và đi
theo tôi. Tôi dọn đống ba lô, giấy tờ và những bài báo khỏi bàn cà phê.
“Chúng tôi còn chưa nói đến điều đó,” tôi nói. “Cho đến giờ, ông ấy mới
chỉ nói với tôi về việc mình đã lớn lên ở South St. Paul, và là con một.
Ừm… để xem nào… và còn cha ông ấy quản lý một cửa hàng phần cứng
và mẹ thì…” Tôi lật qua bộ nhớ của mình, “làm tại một cửa hàng bán thức
ăn trong thị trấn St.Paul.”

“Thế nên khi anh viết câu chuyện của người đàn ông đó, anh chỉ đơn

giản sẽ viết bất cứ thứ gì mà ông ta kể cho anh nghe?” Lila đặt những chiếc
cốc lên bàn, bên cạnh những chiếc đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.