CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 62

“Và anh đang phỏng vấn ông ấy vì…” “Tôi đang viết tiểu sử về ông ấy.”

“Anh đang viết câu chuyện về ông ta ư?” Cô ấy hỏi, với một chút dấu

hiệu của sự lên án.

“Tôi làm việc này là phục vụ cho lớp học tiếng Anh của tôi,” tôi nói,

nghe có vẻ hoàn toàn như một lời xin lỗi.

“Anh đang đem lại danh tiếng cho ông ta ư?”

“Đó chỉ là một lớp học tiếng Anh thôi,” tôi nói. “Chỉ có một giáo viên và

khoảng hai mươi lăm sinh viên. Vì vậy tôi khó có thể gọi đó là một việc gì
quá to tát.”

Lila đặt lại các bản sao của tôi xuống bàn. Cô ấy nhìn vào Jeremy và hạ

thấp giọng. “Phải, sẽ chẳng có vấn đề gì khi đó chỉ là một lớp đại học.

Anh nên viết câu chuyện về cô bé mà ông ta đã giết, hoặc về những cô

bé mà đáng lẽ ra sẽ bị ông ta giết nếu ông ta không bị ngồi tù. Họ xứng
đáng được nhận sự chú ý, chứ không phải là ông ta. Ông ta đáng bị trừng
phạt trong câm lặng, không nơi chôn cất, không điếu văn, không tên tuổi và
bị người ta lãng quên. Khi anh viết xuống những dòng về cuộc đời của ông
ta, đồng nghĩa với việc anh đang tạo nên một dấu ấn mà nó không nên tồn
tại.”

“Đừng giữ ở trong lòng. Hãy nói cho tôi biết cô thực sự đang nghĩ gì?”

Tôi kéo tất cả đống mì ống từ nồi nước đang sôi và ném nó vào tủ lạnh.
Chúng bật ra khỏi cánh tủ và rơi xuống sàn nhà.

“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Cô ấy la lên trong khi nhìn vào đống mì

Ý vương vãi trên sàn.

“À tôi chỉ kiểm tra mì thôi,” tôi nói, cảm thấy như mở cờ trong bụng vì

đã chuyển sang được chủ đề khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.