CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 80

“Cháu xin lỗi, bác Iver... À ý cháu là bác Carl. Cháu không cố ý xúc

phạm bác.”

“Không sao đâu, Joe,” Carl nói. “Virgil có thể đã bảo vệ tôi hơi quá mức

cần thiết. Chúng tôi quen biết nhau đã khá lâu rồi.”

“Hai người có mối quan hệ huyết thống ư?” Tôi hỏi. Carl suy nghĩ một

hồi lâu rồi nói: “Chúng tôi là hai anh em… vào sinh ra tử, không cùng
huyết thống.”

Đôi mắt ông ấy quay trở lại phía khung cửa sổ, ánh mắt ông chợt lạc

trong một ký ức, thứ đã khiến đôi má ông quay trở lại với màu của thời
gian. Sau phút chốc, ông ấy nói, “Cậu có bút không?”

“Bút ư?”

“Để ký vào đống giấy tờ mà cậu mang đến.”

Tôi trao cho Carl văn bản cần kí và một cây bút, quan sát ông ấy kí vào

giấy biên nhận, những khớp ngón tay chọc vào làn da mỏng manh, cánh tay
ông yếu ớt đến nỗi tôi có thể nhìn thấy những vết hằn và sự co dãn trong
từng cơ bắp trong khi ông ấy bắt đầu đặt bút ký. Ông ấy trao tờ giấy lại cho
tôi, tôi gấp nó lại, nhét nó vào túi.

“Chỉ có điều,” ông ấy nói, trong khi mắt nhìn xuống những ngón tay

đang nằm trên đùi. Ông ấy nói chuyện với tôi mà không ngẩng mặt lên
nhìn. “Khi cậu đọc được tập hồ sơ đó, cậu sẽ thấy rất nhiều điều trong đó,
những điều thật khủng khiếp, những điều mà sẽ khiến cậu ghét bỏ tôi. Điều
đó chắc chắn đã làm ban bồi thẩm ghét tôi. Hãy nhớ lấy điều này, đó không
phải là toàn bộ câu chuyện về tôi.”

“Cháu biết ạ”. Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.