CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 83

CHƯƠNG

10

T

ôi đã tốn mất hơn một tuần và tám cuộc gọi để cố gắng hỏi dò về tập tài

liệu tội phạm của Carl Iverson từ văn phòng luật sư công. Ban đầu, nhân
viên lễ tân phải cố gắng lắm mới hiểu được yêu cầu của tôi, và khi cuối
cùng cô ấy đã thực sự hiểu, cô ấy lại bày tỏ ý kiến với tôi rằng tập tài liệu
rất có thể bị hủy từ trước đó rất nhiều năm. “Kể cả vậy,” cô ấy trả lời, “Tôi
cũng không có đủ thẩm quyền để trao một tài liệu tội phạm cho bất cứ ai
tên Tom, Dick, hay Harry, hay bất cứ ai yêu cầu có được nó.” Sau đó, cô ấy
chỉ đơn giản chuyển những cuộc gọi của tôi vào hộp thư thoại của Berthel
Collins, quản lý văn phòng luật sư công, mà trong khi đó, những tin nhắn
của tôi dường như đã bị rơi xuống vực thẳm. Vào ngày thứ mười lăm kể từ
khi tôi không nhận được cuộc gọi phản hồi từ Collins, tôi đã bỏ lớp học
buổi chiều của mình và bắt xe bus vào thành phố Minneapolis.

Khi nhân viên lễ tân trả lời tôi rằng người quản lý đang bận, tôi nói với

cô ấy rằng tôi sẽ đợi rồi tìm một chỗ ngồi ngay gần bàn làm việc của cô ấy,
nơi tôi có thể nghe thấy cô ấy nói, dù chỉ là một tiếng thì thầm qua điện
thoại. Tôi đọc những tờ báo để giết thời gian cho đến khi cô ấy cuối cùng
cũng thì thầm với một ai đó, nói rằng tôi đã chờ ở đây rất lâu rồi.

Mười lăm phút sau, cô ấy chịu thua và dẫn tôi vào văn phòng của Berthel

Collins, một người đàn ông với làn da xám xịt, mái tóc không chải, bù xù,
đâm quàng đâm xiên trên đầu và một chiếc mũi to, đỏ như trái hồng chín.

Berthel mỉm cười với tôi, bắt tay tôi như thể ông ấy muốn bán cho tôi

một chiếc ô tô.

“À, vậy cậu là thằng bé đang theo dõi tôi,” ông ấy mở lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.