quả công việc trước khi chúng tôi có thể để cho những tài liệu này được
mang ra khỏi văn phòng.”
“Sẽ mất bao lâu để làm việc này?” Tôi nhấp nhổm trên chiếc ghế đang
ngồi, cố tìm được một vị trí mà chiếc lò xo phía dưới lớp nệm không xoáy
vào mông mình.
“Như tôi đã nói, chúng tôi có một vài tài liệu trong số những tài liệu này
đã sẵn sàng để đưa cho cậu.” Ông ấy mỉm cười. “Chúng tôi đang cử một
thực tập sinh giải quyết vấn đề này. Những tài liệu còn lại sẽ được đưa cho
cậu sớm thôi, có lẽ khoảng một đến hai tuần nữa.”
Collins dựa lưng vào chiếc ghế êm ái theo phong cách Georgian, chiếc
ghế mà tôi đã để ý rằng nó được đặt ở một vị trí cao hơn bốn inch so với
những chiếc ghế khác trong phòng và trông nó còn trên cả tuyệt vời. Tôi lại
chuyển tư thế ngồi, cố gắng giữ cho máu chảy xuống hai chân.
“Cậu cảm thấy hứng thú với điều gì trong vụ án này?” Ông ta hỏi tôi,
trong khi vắt chân nọ lên chân kia.
“Biết nói thế nào nhỉ, cháu cảm thấy tò mò về cuộc đời và những quãng
thời gian mà Carl Iverson đã trải qua.”
“Nhưng tại sao?” Collins hỏi tôi với vẻ rất chân thành. “Vụ án này không
có quá nhiều chi tiết.”
“Ông biết về vụ án này ư?”
“À, tôi biết chứ,” ông ấy nói. “Tôi làm thư ký tại đây vào cái năm xảy ra
vụ án đó, hồi đó tôi đang còn là sinh viên năm thứ ba đại học Luật. Luật sư
chính của Carl, John Peterson, đã đưa tôi về làm vị trí nghiên cứu pháp lý
cho ông ấy.” Collins dừng lại, nhìn xa xăm về một khoảng trống trên tường
qua chỗ tôi ngồi, thu thập lại những chi tiết về trường hợp của Carl. “Tôi đã
gặp Carl trong tù một vài lần, và cả trong phòng xử án. Đó là vụ án giết