CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 84

“Cháu sẽ không làm như vậy nếu ngài nhận tin nhắn điện thoại của

cháu,” tôi trả lời. Ông ấy trông có vẻ hơi bối rối trong giây lát rồi ra hiệu
cho tôi ngồi vào một chiếc ghế.

“Cậu phải hiểu rằng,” ông ấy nói, “chúng tôi không nhận những cuộc gọi

mà thường xuyên yêu cầu chúng tôi đào xới đống hồ sơ để tìm kiếm một
tập tài liệu từ ba mươi năm trước. Chúng tôi lưu trữ tất cả những dữ liệu đó
ở bên ngoài.”

“Nhưng ông vẫn có tập tài liệu đó?”

“Ồ, tất nhiên,” ông ấy nói, “Chúng tôi có nó. Chúng tôi bắt buộc phải giữ

lại những tập tài liệu về các vụ giết người một cách vô thời hạn. Tôi đã kêu
người mang nó về đây vào ngày hôm qua. Nó ở ngay đây.” Ông ấy chỉ vào
một chiếc hộp đựng tài liệu nằm đối diện với bức tường đằng sau tôi.

Tôi đã không ngờ rằng những tài liệu này lại nhiều đến như vậy. Tôi chỉ

nghĩ tôi có thể có một tập tài liệu đầy đủ, chứ không phải là một thùng tài
liệu như thế này. Tôi bắt đầu nhẩm tính lượng thời gian mà tôi cần có để
đọc hết chỗ tài liệu kia và cảm thấy những con số đang được tính toán dần
chất đầy một xô trong đầu tôi. Sau đó, tôi còn nhân hệ số đối với bài tập về
nhà của các lớp học khác và những bài kiểm tra, những bài thuyết trình. Tôi
đột nhiên cảm thấy choáng váng. Làm sao tôi có thể hoàn thành tất cả mọi
việc. Tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì quyết định lấy cho bằng được đống
tài liệu này; điều này chỉ được xem như là một bài tập thực hành tiếng Anh
đơn giản.

Tôi thò tay vào túi, lấy ra tờ giấy biên nhận, và trao nó cho ông Collins.

“Vậy, bây giờ cháu đã có thể mang chúng đi được chưa?” Tôi hỏi.

“Không phải tất cả,” ông ta nói. “Chưa đâu. Chúng tôi có một vài tài liệu

đã sẵn sàng được mang đi. Chúng tôi phải tiêu hủy những ghi chú các kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.