CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 94

gì?”. Mà chỉ là một cái nhướn mày. Điều đó thực sự làm tôi cảm thấy bối
rối.

“Tôi… ừm... hôm nay đã đến văn phòng của luật sư,” tôi lắp bắp. “Tôi

có bản tường trình của phiên tòa.” Tôi với từ trong ba lô, đưa ra bằng
chứng cho lời nói của mình.

Cô ấy vẫn đứng trân trân ở bậu cửa, nhìn tôi, không mời tôi vào nhà,

cũng chẳng phản ứng ngoài cái nhướn mày. Thay vào đó, cô ấy nhìn tôi
như thể đang dò xét hành vi xâm nhập “bất hợp pháp” của tôi, rồi nhún vai,
rời bước vào căn hộ của mình, để mặc cho cánh cửa cọt kẹt đang mở toang
phía sau lưng. Tôi lẽo đẽo theo chân cô ấy vào căn hộ, nơi có mùi phấn rôm
hòa lẫn với vani thoang thoảng.

“Anh đã đọc chúng chưa?” Cô ấy lên tiếng hỏi. “Tôi chỉ vừa mới có

chúng.” Tôi thả tập tài liệu đầu tiên lên bàn, tạo nên một tiếng sầm thể hiện
trọng lượng của nó. “Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu với mớ tài liệu
này.”

“Hãy bắt đầu với lời tuyên bố đầu tiên.” Cô ấy nói. “Cái gì cơ?”

“Lời tuyên bố đầu tiên.”

“Cái đó có lẽ ở ngay gần phần mở đầu, phải không?” Tôi hỏi, trong khi

nhe răng ra cười. Cô ấy nhặt lên một trong những bản tường trình và bắt
đầu lật qua, lật lại các trang.

“Làm sao cô lại biết về lời tuyên bố mở đầu và những thứ này? Cô là

sinh viên luật dự bị ư?”

“Có lẽ là vậy,” cô ấy nói, với tông giọng thể hiện sự nghiêm túc. “Tôi đã

có mặt tại một phiên tòa giả tại trường trung học. Vị luật sư, người đã huấn
luyện chúng tôi nói rằng lời tuyên bố mở đầu sẽ thuật lại những gì đã diễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.