CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 123

đã văng khỏi bè từ lâu rồi. Chiếc bè bỗng khựng lại. Hình như nó đâm bổ
xuống một mặt nước nào đó. Phải chăng chúng tôi đã tới đáy vực? Một khối
nước khổng lồ chụp xuống đầu, nhận chìm tôi đến nghẹt thở. Ba chúng tôi
vẫn bám chặt lấy bè. Cũng may, chỉ mấy giây sau chiếc bè đã ra được nơi
có không khí thoáng đãng.

Tôi đoán chừng lúc ấy khoảng mười giờ đêm. Hầu như ngay lập tức,

đường hầm rời vào im lặng, thay cho tiếng nước gầm rú bên tai suốt mấy
giờ qua. Rồi tiếng chú tôi thì thào bên tai:

- Axel anỳ, chúng ta đang đi lên!
- Chú nói cái gì? – tôi kêu lên.
- Chúng ta đang đi lên, cháu ạ!
Tôi chìa tay ra, bỗng vội rụt lại ngay. Bàn tay tôi bị quệt mạnh vào thành

hang, bật máu! Chiếc bè đang dâng cao với một vận tốc ghê gớm.

- Chúng ta còn sót một cây đuốc giắt ở khe bè đấy! – giáo sư quát to –

Đốt đuốc lên mau, Hans!

Khó khăn lắm Hans mới thắp được ngọn đuốc và chúng tôi có đủ ánh

sáng để nhìn ra chung quanh.

- Đúng như chú nghĩ! – giáo sư nói – Chúng ta đang ở trong một giếng

hẹp. Nước biển ngầm đổ xuống tới đáy vực liền dâng lên ngay đẩy chúng ta
cùng lên theo.

- Chúng ta sẽ đi tới đâu?
- Điều đó chú không biết được! Có điều là phải luôn luôn sẵn sàng trước

mọi sự cố! Chúng ta lên khá nhanh với vận tốc ba dặm rưỡi một giờ! Cứ đà
này, chúng ta sẽ lên khá cao đấy!

- Nếu có lối ra thì không sao, cháu chỉ sựo cái giếng này bị bịt kín ở trên,

dần dần không khí bị nén chặt sẽ ép chúng ta nát bét ra, còn nếu không thì
cũng bị chết đuối!

- Axel này, - giáo sư bình tĩnh nói – đúng là chúng ta đang ở trong một

hoàn cảnh đầy tuyệt vọng, chúng ta đang lao tới chỗ chết, nhưng chú thấy
tại sao chúng ta không nghĩ rằng mình sắp thoát khỏi cải vực thẳm tối đen
này. Theo chú, chúng ta nên chuẩn bị để bắt kịp thời cơ này!

- Nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.