CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 130

chúng tôi bị tụt xuống những hố tro. Suốt dọc đường, tôi nói liến thoắng cố
tình vợi bớt đi những gì đang đầy ắp trong cái đầu giàu tưởng tượng của tôi.

- Chú Lidenbrock, theo chú chúng ta đang ở đâu? Trên bờ biển Ấn Độ

hay Malaysia? Mà có đúng chúng ta đã đi được nửa vòng trái đất không?

- Nhưng còn cái la bàn thì sao nhỉ?
- Phải, dĩ nhiên, - tôi bối rối – theo la bàn thì mình tiếp tục đi về phía

bắc.

- Như vậy là địa bàn chỉ sai rồi!
- Cháu thấy khó hiểu quá!
- Vì nếu vậy đây phải là Bắc cực!
- Đây mà là Bắc cực à? Càng vô lý!
Quả là một bí mật tôi không biết phải suy nghĩ ra sao. Trong lúc đó

chúng tôi sắp đến gần rừng cây xanh mát. Đói khát và mệt mỏi khiến tôi
nhũn cả người, không buồn cất bước. Cũng may sau hai giờ, chúng tôi tới
được một vườn cây sum suê tươi tốt đầy nho chín và ô liu như mời chào tất
cả mọi người. Chúng tôi hái bừa cho vào miệng. Cách đó không xa, dưới
bóng cây xanh mát, tôi tìm thấy một con suối, và còn gì khoan khoái hơn là
được đầm mình trong suối mát đang chảy êm đềm trên thảm cỏ dưới bóng
cây.

Bỗng tôi phát hiện ra một cậu bé thập thò sau những cây ô liu, tôi reo

lên:

- A! Có một cậu bé!
Cậu bé có vẻ nghèo khổ, ốm yếu, quần áo rách rưới, tiều tụy. Chắc thấy

chúng tôi quần áo tả tơi, râu tóc bù xù trông thiểu não quá, cậu kinh hãi bỏ
chạy. Song chưa được mấy bước, cậu đã bị Hans đuổi kịp. Mặc cho cậu bé
ra sức la hét, đấm đá, Hans vẫn cứ lôi cậu tới chỗ chúng tôi ngồi nghỉ.

Giáo sư cố trấn an cậu bé và nói bằng tiếng Đức:
- Cậu bé ơi, núi này tên gì nhỉ?
Cậu bé im lặng không trả lời.
- Tốt, vậy là mình không phải ở Đức.
Giáo sư lại hỏi bằng tiếng Anh, rồi tiếng Pháp, nhưng cậu bé vẫn không

trả lời. Tôi thấy sốt ruột, còn giáo sư Lidenbrock vốn tự hào am hiểu nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.