CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 15

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi vẫn thấy chú tôi ở bàn làm việc miệt mài.

Đôi mắt của ông đỏ ngầu, da mặt nhợt nhạt làm nổi bật đôi gò má ửng hồng
và đầu tóc ông bị rối bù lên bởi bàn tay bồn chồn bực tức. Những biểu hiện
đó chứng tỏ ông đã trải qua những giờ phút mệt mỏi và căng thẳng ghê
gớm.

Chỉ cần nói một lời thôi là tôi có thê rgỡ cho chú tôi thoát khỏi cái cảnh

nhọc nhằn ấy, nhưng tôi chẳng nói gì cả, tuy tôi không phải là một người có
lòng dạ hẹp hòi. Nhưng tại sao trong trường hợp như vậy, tôi lại nhẫn tâm
lặng thinh? Cũng vì chú tôi đấy thôi.

“Không! Không thể thế được! Tôi sẽ không nói. Tôi hiểu chú tôi lắm

chứ! Chú tôi có một trí tưởng tượng lúc nào cũng sục sôi như núi lửa. Ông
có thể liều cả tính mạng để làm bằng được những gì mà các nhà địa chất
khác không thể làm. Nhất định tôi sẽ không hé môi về điều bí mật mà tôi đã
tình cờ khám phá ra. Tiết lộ điều bí mật này tức là sát hại giáo sư
Lidenbrock. Thôi cứ mặc để chú tôi vật lộn với bức mật thư của ông
Saknussemm! Tôi không muốn sau này phải ân hận vì đã đưa ông tới chỗ
chết!”

Đã quyết định như thế, nên tôi cứ khoanh tay ngồi chờ. Nhưng một giờ

sau một sự cố ngoài dự tính đã xảy ra. Chuyện như thế này. Khi dì Marthe
định rời nhà để đi chợ thì bà thấy cửa bị khóa. Chiếc chìa khóa to đã biến
mất, không thấy còn cắm trong ổ nữa! Thủ phạm lấy chiếc chìa khóa là ai
nhỉ? Hiển nhiên đó chính là chú tôi, rõ ràng là sau cuộc dạo phố vội vã trở
về, tiện tay chú tôi lấy luôn chìa khóa bỏ vào túi rồi.

Không hiểu việc làm này của chú tôi là cố ý hay vô tình? Hay giáo sư

định thử thách sức chịu đựng của tôi và dì Marthe trước sự dằn vặt của cái
đói được đến đâu? Nếu vậy thì thật là quá đáng. Cái tài liệu kia chẳng dính
dáng gì đến tôi và dì Marthe cả. Nhưng tôi nhớ lại mấy năm trước đây, có
lần chư tôi phải nghiên cứu một vấn đề hóc búa, ông đã chẳng ăn gì trong
suốt bốn mươi tám giờ. Và mọi người trong nhà cũng bị nhịn ăn luôn. Hồi
đó tôi bị một trận đau dạ dày dữ dội.

Sáng hôm nay, chúng tôi không có bữa điểm tâm, tối qua cũng bỏ luôn

bữa ăn. Dì Marthe rầu rĩ lắm. Còn với tôi, chuyện rầu rĩ nhất là không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.