CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 47

ra. Giáo sư Lidenbrock nguyền rủa ầm ĩ và ra roi quất liên tục. Con ngựa
cũng chồm lên đá hậu và tìm cách hất chú tôi ra khỏi lưng nó. Cuối cùng
chú ngựa khôn khéo khuỵu chân xuống và đặt giáo sư đứng trên hai tảng đá
ven biển.

- Chà! Chà! – giáo sư gầm lên – Cái con ngựa trời đánh thánh đâm này

khôn thật!

Hans bước tới vỗ nhẹ vai chú tôi nói:
- Farja!
- Cái gì? Thuyền à?
- Der! – Hans chỉ một chiếc thuyền.
- A! – tôi reo lên – Có một chiếc thuyền ở đằng kia!
- Vậy phải nói ngay chứ! Thôi được chúng ta lên đường!
- Tivatter! – người dẫn đường nói.
- Anh ta nói gì vậy?
- Thủy triều. – giáo sư phiên dịch lại cho tôi hiểu.
- Ta phải đợi thủy triều sao?
- Forbida? – chú tôi hỏi lại Hans.
- Ja!
Tôi hoàn toàn hiểu rằng phải chờ tới lúc con nước đứng, thủy triều

không lên cũng không xuống, thuyền mới sang ngang được mà không sợ bị
nhận chìm xuống đáy vịnh hoặc bị trôi tuốt ra khơi.

Phải tới sáu giờ chiều mới tới thời điểm thuận lợi ấy. Cả đoàn người,

ngựa chúng tôi cùng hai khách sang ngang nữa bước xuống một chiếc
thuyền khá mong manh. Qua hơn một giờ lênh đênh chúng tôi cũng qua
được vịnh Hvaljloird an toàn.

Nửa giờ sau chúng tôi tới Hoalkirkja Gardar. Giờ này đáng lẽ trời phải

tối rồi, nhưng ở vĩ tuyến 65 này trời vẫn sáng như ban ngày. Tại Iceland,
vào tháng sáu và tháng bảy mặt trời không lặn.

Nhiệt độ càng hạ thấp, tôi càng thấy lạnh và rất đói. Chúng tôi gõ cửa

một ngôi nhà, ông chủ nhà bước ra bắt tay và ra hiệu mời chúng tôi vào.
Đây là nhà một nông dân bình thường nhưng rất hiếu khách. Ông chủ nhà
dẫn chúng tôi vào một căn phòng lớn, nền đất nệm, ánh sáng được lọc qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.