CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 137

17

Căn nhà như được cắt lấy một phần trong lâu đài xưa kia của Đức Hồng

Y de Retz, tại đường Monsieur; nhưng bước qua khỏi cửa đã không tìm
thấy một chút gì nhắc nhớ quá khứ, cũng không chút gì gợi cho Rosemary
cái hiện tại quen biết. Cái vỏ bên ngoài, phần xây cất bằng vật liệu nặng
như bao bọc một mảnh tương lai, khiến cho ta như cảm thấy bị xúc động
thần kinh khi bước qua ngưỡng cửa đi vô dọc theo khúc tiền phòng toàn
bằng thép xanh, kim khí mạ vàng viền quanh không biết bao nhiêu những
mảnh gương nhỏ có mái cạnh. Ảnh hưởng gây rối loạn cơ hồ một bữa sáng
gồm món cháo đặc nấu bằng lúa mạch kèm với chút cần sa. Trong nhà này
chẳng thấy giống chút nào với cuộc Triển lãm Nghệ thuật Trang trí, vì
trong khung cảnh có người ở trong chớ không phải ở trước. Rosemary có
cảm giác vừa hào hứng vừa lơ đãng được đứng trước một khung cảnh sân
khấu và độ chừng những người khác có mặt cũng có một cảm tưởng như
vậy.

Chừng ba chục người đang ở đó, phần đông là đàn bà, hầu hết đều ăn

bận kiểu cách như lối Louisa Alcott hay bà de Ségur. Những phụ nữ di
chuyển trên sân khấu đó hết sức thận trọng khác nào đang lo lượm những
mảnh chai vụn. Không riêng từng cá nhân và cũng không chung cả bọn,
những người đó không chế ngự được khung cảnh, như người chủ một tác
phẩm mỹ thuật làm chủ một món đồ vật đó, dù tác phẩm có mãnh lực đến
đâu. Không ai hiểu căn phòng này mang ý nghĩa gì vì nó như biến thành
một thứ gì khác, bất kỳ thứ gì ngoại trừ một căn phòng dùng để ở. Hiện hữu
trong đó cũng khó khăn như bước trên thứ thang cuốn láng bóng như tấm
gương. Muốn ở trong đó thì phải có tài khéo đưa tay lượm những mãnh
chai bể. Những đức tính hạn hẹp và biểu hiện cá nhân của đa số những
người có mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.