CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 190

Sự hợp lý của đề nghị này chen lấn lần vào óc Abe. Y cảm thấy sung

sướng có người lo đến y và quyền lợi của y, hay đúng hơn là có thể kéo dài
tình trạng vô trách nhiệm của y.

Trong khi đó, nhiều khách bước vô quán, đầu tiên là một người đan

Mạch khổng lồ, thỉnh thoảng Abe có gặp. Người Đan Mạch ngồi một ghế ở
đầu bên kia quán. Abe đố chừng suốt ngày người đó sẽ ngồi tại đây, uống
rượu, ăn bữa trưa, nói chuyện, hay đọc báo. Abe cảm thấy có ý muốn đánh
bại người kia về phương diện ngồi dai.

Tới mười một giờ bắt đầu có những học sinh trung học tới, bước đi vụng

về cố tránh không vướng mắc những túi và cặp sách của chúng vào những
bàn ghế trong quán. Vào khoảng thời gian đó Abe báo một thằng bé sai vặt
trong khách sạn điện thoại cho Diver. Đến khi gọi được hai vợ chồng Diver
thì Abe đang ngồi cùng một lũ bạn và lộn xộn lung tung. Thỉnh thoảng Abe
chợt nhớ phải đi lo lấy thằng cha Freeman đáng tội nghiệp ở nhà giam ra;
nhưng Abe ngại hết cả mọi sự việc và biến cố mà y cho rằng ở trong một ác
mộng.

Tới lúc chừng một giờ trưa, quán đông đặc. Giữa những ồn ào của đủ thứ

ngôn ngữ, êkíp hầu bàn hoạt động, giữ khách bằng cách lo đưa ra những
món khách gọi hay đưa bông tính tiền.

“Thế là hai Stingher... và thêm một... hai martini, và một... còn ông

Quarte ly, ông không dùng gì cả?

Ông Sheeffet bảo rằng đã uống đủ rồi. Ông dùng ly cuối cùng... tôi chỉ

biết làm theo ý khách... cám ơn... cám ơn nhiều lắm.”

Trong sự lôn xộn chung, Abe bị mất chỗ ngồi; bây giờ y đứng, đưa đẩy

cái mình đôi chút và nói chuyện với bất kỳ ai gặp. Một con chó bull-terrier

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.