CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 234

Nửa giờ sau khi tới bên hồ Zurich lần thứ hai, Warren gục ngã nức nở

khóc, hai vai run lên, hai mắt đỏ hơn mặt trời trên hồ Geneve, và thả ra hết
trọn vẹn câu chuyện thương tâm. Ông ta giọng khàn khàn nói:

“Chuyện xảy ra… chuyện xảy ra… tôi chẳng hiểu như thế nào… tôi

không biết nữa. Sau khi mẹ cháu chết, khi cháu còn nhỏ, cháu vẫn có thói
quen sáng nào cũng chui vô giường tôi, đôi khi ngủ tại đó. Tôi, tôi thấy tội
nghiệp con nhỏ không có mẹ, những lần nào chúng đi đâu bằng xe hơi hay
bằng xe lửa, chúng tôi cũng nắm tay nhau. Cháu hát cho tôi nghe. Chúng
tôi nói: “Bây giờ hai cha con chiều nay không thèm để ý tới ai khác. Hai
cha con với nhau thôi… Sáng nay con là của cha…”

Một nhịp xúc động giống như tiếng khóc nức nở làm rung động cả người

và khiến cho ông ta im bặt.

“Người ngoài cứ cho rằng chúng tôi hợp thành một cặp tuyệt vời hai cha

con… Họ thương cảm đến chảy nước mắt. Hai cha con như thể một cặp
nhân tình. Rồi… bỗng nhiên chúng tôi trở thành nhân tình… và mười phút
sau khi việc đó xảy ra, tôi muốn bắn một phát súng vào đầu… Nhưng tôi
chắc rằng tôi trở nên vũ phu tồi tệ nhất đến nỗi tôi không còn can đảm để
làm việc đó nữa.

Bác sĩ Dohmler còn nghĩ tới Chicago và người đàn ông lịch sự và dịu

dàng, nước da tái xanh, mắt mang kính đã khảo thí cậu thanh niên ba chục
năm về trước, hỏi ông Warren:

- Thế rồi sau đó thì sao?... Chuyện đó có tiếp tục không?

- Ồ, không! Cháu… cháu lập tức đã như lạnh giá hẳn. Cháu chỉ nói:

“Thôi, cha đừng buồn, cha đừng buồn nữa… Không có sao đâu, cha đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.