CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 237

gì. Hết thảy những gì tôi viết trong thư có thể tóm tắt như sau: hãy chịu khó
nghe lời các bác sĩ.

- Thế là đủ; như vậy giúp cho cô gái nghĩ tới một người ở bên ngoài. Ban

đầu, và cứ như thế trong một thời gian, cô gái không có ai - ngoại trừ một
người chị gái mà cô ta không thân thiết mấy.

“Với lại sự kiện chúng tôi có đọc thư của cô gái giúp cho chúng tôi ở

đây. Những bức thư đó như cái thước đo tình trạng của cô gái và những tiến
bộ.

- Tôi rất mừng thấy như vậy.

- Bây giờ chắc anh đã biết rõ những gì đã xảy ra? Cô gái có một ý tưởng

đồng lõa. Điều đó không có nghĩa chi hết, trừ ra chúng tôi cần định lượng
lại sự vững vàng về tinh thần khả năng tự chủ căn bản của con người cô
gái. Thứ nhất, có vụ khích động đó; rồi cô gái vô trường học; cô gái nghe
bạn bè nói chuyện; khi đó, do sự cần thiết bởi năng khiếu tự vệ, cô gái khai
triển ý tưởng có sự đồng lõa nơi mình, rồi từ đó rất dễ dàng ngả sang một
thế giới tưởng tượng ở trong đó hết thảy những người đàn ông, hễ ta có
cảm tình và tin cậy đối với họ, đều tỏ lộ là những đồ thô bạo.

- Có bao giờ cô gái nói tới ngay các vụ ghê gớm đó không?

- Không. Và, bởi lẽ đó, khi cô gái bắt đầu trở nên bình thường, vào

khoảng tháng mười, chúng tôi đã để cho tự thích nghi lấy với đời sống.
Đằng này cô gái còn trẻ quá chúng tôi sợ sẽ trở nên cứng rắn, sẽ giày vò
mình do sự méo mó về con người của mình. Khi đó bác sĩ Dohmler đã nói
thẳng với cô gái: “Bây giờ cô có một bổn phận đối với chính cô. Bấy nhiêu
chuyện không có nghĩa là đã hết. Cuộc đời của cô bây giờ mới bắt đầu”,
vân vân. Cô gái rất thông minh. Nhận thấy thế Dohmler đã cho đọc ít trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.