CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 246

- Nếu vậy thích quá.

- Ông đã nghe bài Hisdustan chưa? Tôi chưa nghe bao giờ nhưng tôi

thích bài đó lắm. Tôi cũng có bài: Tại sao người ta lại gọi là Baby? và bài:
Tôi sung sướng đã làm cho em khóc, nữa. Tôi đoán chừng ở Paris chắc ông
đã nhảy điệu đó?

- Tôi chưa hề tới Paris.”

Chiếc áo màu ngà, lúc thì xanh lúc lại xám khi hai người bước đi, mái

tóc thật vàng của cô gái làm cho Dick chói mắt. Cứ mỗi lần Dick quay lại
ngó cô gái, cô gái lại mủm mỉm cười, tới khi hai người đi tới gần một ngọn
đèn đường thật sáng, gương mặt cô gái rạng rỡ khiến cho Dick liên tưởng
tới một thiên thần. Cô gái cảm ơn Dick đủ thứ, như thể Dick đưa cô gái đi
xem hội, đến độ Dick ngày một không tin chắc nơi nhiệm vụ của mình đối
với cô gái nữa, cô gái có vẻ tự tin, cô gái biểu tỏ một sự kích thích, phản
ánh hết thảy những gì ở trên đời có thể mời chào làm say sưa.

Cô gái nói:

- Bây giờ tôi có được tự do muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ dạo cho ông

nghe hai bản rất hay: Anh hãy đợi khi đàn bò cái về,Vĩnh biệt
Alexander.

Một tuần sau, khi Dick trở lại, Dick tới muộn. Nicole đứng đợi trên lối

mòn, tại một nơi mà chắc chắn Dick khi từ nhà Franz tới sẽ phải đi ngang.
Mái tóc hất ra từ phía sau, xõa xuống vai khiến cho khuôn mặt như từ trong
mớ tóc lộ ra, cho cảm tưởng cô gái ở trong bóng tối của một khu rừng và
hiện ra dưới ánh trăng trong sáng. Cô gái như từ một nơi xa lạ nào trốn
thoát nơi đây… Dick ao ước thỉnh thoảng cô gái chỉ là một con bé bị bỏ rơi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.