CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 325

14

Dick tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng sau một giấc mơ dài về chiến trận. Y

ra cửa sổ ngắm hồ Zug. Giấc mơ khởi đầu bằng một không khí oai nghiêm
u tối; những bộ đồng phục màu xanh hải quân đi ngang một Công trường
sau ban nhạc chơi đoạn hai của bài Tình yêu của Ba Trái Cam, của
Prokofieff
. Rồi tới những máy bơm chữa lửa, biểu tượng của tai họa, và
một cuộc nổi loạn ghê rợn của thương phế binh bên trong chiếc xe cứu
thương. Dick thắp ngọn đèn đầu giường và ghi hết giấc mơ, kết thúc bằng
một câu nửa chế diễu: Shell-Shock của người không chiến đấu.

Ngồi bên thành giường, Dick có cảm tưởng gian phòng, căn nhà, đêm

tối, cùng trống rỗng. Ở phòng bên, Nicole lẩm bẩm nói gì bằng một giọng
ảo não, Dick cảm thấy trong giấc ngủ Nicole vẫn đau khổ vì cảm tưởng bị
bỏ rơi. Đối với Dick thời gian như ngừng lại, rồi từng khoảng mấy năm
một dồn dập như nước lũ, như cuốn phim ảnh quay nhanh đã cuốn ngược
lại… Nhưng, đối với Nicole, năm tháng trốn chạy theo nhịp của đồng hồ và
những tờ lịch, của những ngày sinh nhật, nhan sắc dễ tàn phai cộng thêm
một đức tính bi thiết và sự trốn chạy của thời gian.

Đối với Nicole, ngay mười tám tháng sống bên bờ hồ Zug cũng là thời

gian mất đi, những mùa chỉ nhận thấy trên da mặt những công nhân làm
việc trên đường, đỏ vào tháng năm, nâu vào tháng bảy, gần đen vào tháng
chín, và trở lại trắng khi đầu mùa xuân. Nicole thoát khỏi cơn bịnh đầu tiên
với những ước vọng mới, chờ đợi thật nhiều nhưng chẳng có gì ngoại trừ
Dick, nuôi con gái mà Nicole làm bộ thương yêu nhưng Nicole nhìn thấy
đó là những đứa trẻ mồ côi được dẫn dắt tốt. Những người mà Nicole thấy
có cảm tình - phần đông là những người phản kháng - khiến cho Nicole bối
rối và gây ảnh hưởng xấu cho sức khỏe của thiếu phụ. Y cố tìm nơi những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.