CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 327

“Cha cũng chẳng bao giờ tìm ra được tại sao. Cha cũng hay tự hỏi như

vậy. Có lẽ tại ngón tay chỏ của cha dính bọt khi cha cạo bên cạnh vết thẹo
trên má. Nhưng tại sao lại dính lên tới đầu thì cha đành chịu không hiểu
được.”

- Để mai con sẽ ngó coi.

- Đó là vấn đề duy nhất con đặt ra cho con trước khi ăn sáng phải không?

- Thật tình con không cho đó là một vấn đề.”

Nửa giờ sau, Dick đi tới khu nhà chánh. Bây giờ Dick đã ba mươi tám.

Vẫn từ chối không để cho râu mọc, nhưng bây giờ Dick có vẻ một bác sĩ
hơn hồi ở vùng Riviera. Từ mười tám tháng nay, Dick sống tại bịnh viện,
và bịnh viện này là một trong những bịnh viện có tổ chức nhất Âu châu.
Cũng như bịnh viện để Dohmler, bịnh viện này tối tân, tức là không phải
một dẫy chừng căn nhà dài ảm đạm, tối tăm, đó là một xóm nhà rải rác trên
một khu vườn rộng. Dick và Nicole đã tăng thêm rất nhiều vào đó, về
phương diện trang nhã, thành ra toàn thể ngắm rất đẹp mắt, chuyên viên về
bịnh thần kinh nào qua Zurich cũng phải tới thăm. Bên ngoài người ta có
thể lầm với một thứ hội quán ở vùng nông thôn. Tường Vi, Lùm Giẻ Gai,
hai căn nhà dành cho những người bị chìm trong đêm tối vô hi vọng, được
che giấu dưới những lùm cây ngăn cách ngôi nhà chính; đó đúng là những
thành lũy được ngụy trang. Xa hơn, có một thứ trang trại tại đó công việc
một phần do các bịnh nhân làm. Những xưởng áp dụng phương pháp chữa
trị bằng vận dụng bắp thịt có cả thảy ba lớp nhưng quy chung dưới một
gian nhà. Dick khởi sự quan sát nơi đó trước hết. Xưởng thợ mộc đầy ánh
sáng sực nức mùi gỗ mới xẻ thơm phức. Tại đó về cũng có chừng nửa lố
đàn ông đang mải miết đóng đinh, bào, vân vân, những người đàn ông ít
nói, khi thấy Dick đi ngang đều ngẩng mặt lên ngó theo bằng con mắt quan
trọng. Dick rất rành về nghề mộc, biết thảo luận với họ về những tiện nghi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.