CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 326

người đó năng lực đã giúp họ tự lập và sáng tạo. Nhưng Nicole kiếm mãi
uổng công, vì những bí mật của họ giấu sâu thẳm trong những đấu tranh
tuổi nhỏ mà chính họ cũng đã quên. Trái lại họ bị thu hút bởi sự hòa dịu
bên ngoài và duyên sắc của Nicole, một mặt khác của căn bịnh. Tóm lại
thiếu phụ kéo dài một đời sống cô đơn, nắm giữ được Dick, nhưng Dick lại
không muốn bị “nắm giữ”. Đã nhiều lấy Dick tìm cách giảm bớt ảnh hưởng
của mình đối với Nicole. Hai người có những giờ khắc tuyệt đẹp ở bên
nhau, những cuộc nói chuyện thú vị giữa đêm trắng của tình yêu. Nhưng
luôn luôn khi Dick quay đi nơi khác để rút trở vào nội tâm, Nicole ngồi đó
với sự trống không trên hai bàn tay, một sự trống không mà Nicoole chằm
chằm ngắm mãi và đặt cho đủ thứ tên, trong khi chỉ biết đó là hy vọng Dick
mau mau trở lại.

Dick bóp nát cái gối nằm ngủ lại, đè nặng lên gáy như kiểu người Nhật

để giảm bớt nhịp tuần hoàn. Y ngủ thiếp đi được một lát. Sau đó Dick cạo
râu, Nicole tỉnh dậy chạy khắp nhà, ra lệnh ngắn cho con cái, cho người
làm. Lanier tới ngó cha cạo râu. Sống bên một bịnh viện thần kinh, thằng
bé tự gây được một niềm tin và một sự ngưỡng mộ lạ lùng nơi cha nó, -
đồng thời một sự thờ ơ quá đáng đối với hầu hết những người lớn khác;
những bịnh nhân nó thấy hoặc kỳ quái hoặc sống quá ít, những con người
hết sức đàng hoàng, như không có cá tính. Lanier là một cậu trai rất bảnh,
tương lai chắc chắn phải tươi sáng, Dick cũng dành cho nó một phần lớn thì
giờ, tạo nên giữa hai cha con những tương quan giữa một sĩ quan đầy thiện
cảm nhưng đòi hỏi gắt và một người chí nguyện biết tôn kính.

Lanier hỏi:

“Tại sao cha cứ để lại một chút bọt trên tóc khi cạo râu?”

Dick thận trọng hé cặp môi đầy bọt sà bông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.