Nicole ngừng lại, trước định nói:
- Hỏi ý kiến Dick đã.
Nhưng Nicole nói thay bằng:
- Để em sẽ viết cho anh, mai sẽ điện thoại cho anh.
Nicole vẩn vơ qua lại trong nhà, mãn ý, yên nghỉ trên sự thành công. Bây
giờ Nicole không còn là người thợ săn thú đã được vây sẵn. Ngày hôm qua
hiện ra trong trí với vô vàn chi tiết - những chi tiết bao trùm hết những
khoảng khắc tương tự vào thời mà mối tình của Nicole đối với Dick còn
mới và nguyên vẹn. Nicole bắt đầu hạ thấp mối tình đó, đến độ thấy như
đầy rẫy những trò tình cảm thông thường. Với trí nhớ tùy thời của đàn bà,
Nicole nhớ lại sơ qua những gì đã cảm thấy khi Dick và mình gần nhau tại
những nơi kín đáo, ở khắp nơi trên thế giới, trong tháng trước khi làm đám
cưới. Vì vậy mà Nicole đã có thể nói dối Tommy đêm hôm trước, thề rằng
chưa hề bắt đầu đã hoàn toàn, trọn vẹn, tuyệt đối như vậy…
… Rồi đến niềm hối hận vì giây phút phản bội đó đã gạt bỏ đi hay hạ
thấp xuống một cách ngang nhiên cả mười năm trong đời khiến Nicole lần
tới chỗ thâm cung của Dick. Bước tới không một tiếng động, Nicole trông
thấy Dick ở sau căn nhà nhỏ, ngồi trên chiếc ghế bố kế bên bức tường ngó
xuống vực; trong khoảnh khắc Nicole đứng đó lặng lẽ ngó Dick. Dick đang
suy nghĩ, thu mình trong một thế giới của riêng mình, cứ dõi theo những
động tác nhỏ trên gương mặt, cặp chân mày nhướng lên hay hạ xuống, đôi
mắt nheo lại hay mở to, cặp môi mím chặt, những cử động nhỏ ở hai bàn
tay, Nicole nhận thấy Dick đang tiến tới từ giai đoạn nọ tới giai đoạn kia
của đoạn chuyện đời tiếp diễn, chuyện đời của riêng Dick chớ không phải
của Nicole. Một lần Dick nắm chặt hai bàn tay và cúi mình về phía trước,
một lần Nicole trông thấy trên nét mặt Dick một vẻ thống khổ và thất vọng;