cửa sổ ra một cái là có thể nhìn thấy; mình đi nó cũng đi theo. Như thế làm
bạn mà trưởng thành, như vậy là đủ rồi."
Thẩm Tự Chước không biết câu chuyện không đầu không đuôi của cô
đến cuối cùng là nhằm vào cái gì, có chút không biết làm thế nào, Đàm
Như Ý lại cười lên, chợt vươn tay vòng lên cổ anh đến gần hôn một cái,
"Về nhà đi!" Dứt lời lập tức muốn buông tay. Mà Thẩm Tự Chước đã ôm
hông của cô, đống cửa xe lại một cái "Rầm", để cho cô dựa lưng vào sườn
xe, cúi đầu hôn cô sâu mà kéo dài.