của anh, nghĩ như vậy hình như cũng rất có đạo lý, “Để tôi làm đi.”
Thẩm Tự Chước nhìn cô một cái, “Được, làm phiền cô.”
Đàm Như Ý lại có chút cảm kích anh “Không chút khách khí”, lúc này
đóng tập lại đứng dậy, “Vậy tôi đi ra ngoài mua thức ăn.” Trong vòng một
ngày, hai chuyện quấy nhiễu nhiều ngày đều được giải quyết thuận lợi như
vậy, bước chân ra cửa của cô cũng nhanh nhẹ.
Mở của phòng một cái, đã nhìn thấy cửa thang máy đầu bên kia hành
lang đang muốn khép lại, Đàm Như Ý vội hô: “Xin chờ một chút!” Nhanh
chóng chạy qua, chờ đến lúc vào trong thang máy nói cám ơn thì mới phát
hiện Hạ Lam đang đứng bên trong, hẳn là đã nhiều ngày không gặp.
Đàm Như Ý vội hỏi, “Cô Hạ, thân thể đã khỏe rồi chứ?”
Hạ Lam ăn mặc thoải mái, tóc bới bới thành một búi, trang điểm nhẹ,
khí sắc thoạt nhìn tốt hơn ngày hôm đó rất nhiều. “Không sao, ngày đó cám
ơn cô. Đừng gọi gọi tôi là cô nọ cô kia, trực tiếp gọi tôi là Hạ Lam được
rồi.”
Đàm Như Ý cười cười, “Vậy thì tốt.”
Hạ Lam quan sát cô một cái, “Đi ra ngoài mua thức ăn?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Cô...... Còn cô thì sao?”
“Vậy thì tốt quá, tôi cũng ra ngoài mua thức ăn, cô có biết chỗ nào có
chợ rau không?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Đi ra khỏi nơi này rồi rẽ trái, đi khoảng 300m
nữa quẹo trái......”
“Dừng lại, “ Hạ Lam cười cười, “Từ nhỏ tôi đã là dân mù đường, cô
đừng quẹo trái quẹo phải gì nữa, tôi cứ đi theo cô là được rồi.”