Thẩm Tự Chước đậu xe vào nhà để xe, Đàm Như Ý theo sát phía sau,
đang muốn đi vào cao ốc, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cải vả
kịch liệt. Đàm Như Ý tò mò nhìn quanh, phát hiện d/đ;l;q'd rõ ràng là Hạ
Lam, trước mặt cô còn có một người đàn ông đang đứng, nhìn bộ dáng
loáng thoáng giống như người trong ảnh cưới mà Đàm Như Ý nhìn thấy
hôm ở nhà Hạ Lam.
Bên chân Hạ Lam để một thùng giấy cao cỡ nửa người, cô một tay
chống nạnh, một tay nâng ngón trỏ chỉ vào lỗ mũi của người đàn ông đó,
"Tốn vốn là muốn hai ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh ngược lại
bóp méo sự thật, đến trước mặt mẹ tôi nói xấu tôi!" Cô tức giận đến toàn
thân phát run, mò đồ trong thùng giấy ra ném lên người đàn ông đó, ai ngờ
trong thùng giấy tất cả đều là quần áo, ném qua không có lực sát thương
chút nào. Hạ Lam tức không nhịn nổi, khom lưng cởi hai chiếc giày cao gót
dưới chân ra, ném lên người anh ta.
Lúc này, người đàn ông mới né qua bên cạnh, "Hạ Lam, tôi nói cô
không biết săn sóc, không dịu dàng cô còn không chịu phục, bản thân cô
hãy xem một chút, hiện giờ cô khác gì một người đàn bà chanh chua!"
"Xí!" Đột nhiên Hạ Lam nâng cao giọng nói, "Con mẹ nó giúp việc
vừa ngủ vừa quỳ gối bên chân lau sàn nhà cho anh không phải là tôi! Tại
sao yêu cầu bà cô đây lời ngon tiếng ngọt với anh!"
Bình thường, quan hệ hàng xóm lạnh lùng xa cách, gặp phải loại
chuyện có thể đăng báo tin tức xã hội này, tất cả đều thay đổi thành một
kiểu, vây xem vây xem, nghị luận nghị luận, phân xử phân xử.
"Cô cường ngạnh như vậy, đổi thành người đàn ông nào cũng đều sẽ
không thích."
"Con mẹ nó! Anh cho rằng đàn ông trong thiên hạ này đều mặt người
dạ thú, gà gáy chó trộm như anh sao? Cóc ba chân thì hiếm thấy chứ đàn