Trong trấn không có dấu hiệu hai linh thú để lại, có thể là chúng nó còn chưa
tới, nàng hiện giờ dựa vào yêu quái ân công bảo hộ, nhất cử nhất động đều không
gạt được tai mắt của hắn, rất khó nhân lúc hắn không biết liên lạc với hai linh thú
của mình.
Yêu quái ân công xem ra tạm thời sẽ không làm chuyện gì không tốt đối với
nàng, đó không thể hoàn toàn tự nhiên nhờ hắn tìm giúp hai đứa nó được? Hay là
cho chắc chắn, nghĩ cách để lại thông tin, báo cho chúng nó đổi nơi tập hợp, chờ
nàng thoát khỏi vị yêu quái ân công này, lại đi tìm chúng nó?
Tần Du Du trên đường do dự, khi trở lại đại trạch trong trấn của Nghiêm Di
cuối cùng cũng ra quyết định.
"Hai linh thú của ta, mê tung tuyết thố tên là Dật Tiểu Khôi
(xám nhỏ chạy
nhanh)
, sáo đá thánh âm tên là Quát Đại Chủy
(quạ miệng rộng)
..." Tần Du Du
cắn cắn môi nói với Nghiêm Di.
Nghiêm Di dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, tiểu nha đầu này rốt cuộc
cũng hiểu rõ sự thật, không giấu giếm hắn nữa?
"Trên người chúng nó có pha trộn hơi khác với linh thú cùng loại, cả người
Tiểu Khôi không tuyết trắng giống như mê tung tuyết thố bình thường, lông trên
người nó nửa xám nửa trắng, lổ tai rất dài, không có đuôi. Bộ dáng Đại Chủy
không quá giống sáo đá, giống quạ đen hơn, cái đầu lớn như vầy." Tần Du Du
vừa nói vừa khoa tay múa chân, nghĩ một chút lại nói thêm: "Nó thích nhất lên
mặt như ông cụ non, tự biên tự diễn. Chúng nó đều thích ăn thịt, hơn nữa sức ăn
rất lớn."
Nghiêm Di gật gật đầu với Lương Lệnh đang đi đến, ý bảo ông sai người
dựa vào những đặc trưng Tần Du Du vừa nói mà đi tìm.
Nghe Tần Du Du miêu tả, hai linh thú ngoại trừ có thể nói ra, vốn dĩ không
khác gì chim bay cá nhảy bình thường, thỏ hoang xám trắng trên núi với chim
chóc giống quạ đen nhiều đến mức đếm không hết.
"Trú Vân Phi đâu?" Nói đến linh thú, Nghiêm Di bỗng nhớ tới con ngựa đỏ
rực bị mình cho leo cây.
"Nó đã trở lại, nói là nhặt được trên núi một con thỏ ngốc đụng đầu vào cây
hôn mê bất tỉnh, ồn ào muốn lấy đi cho Thập Nhị Lang ăn." Lương Lệnh nhắc tới