Xem ra thói quen này quả thật đúng là không vui gì hết cả, tôi vốn dĩ vẫn
luôn có thể ngủ một mình, đến hôm nay thì sao, thiếu lồng ngực ấm áp
cùng hơi thở an tâm kia của Hàn Lỗi, tôi mất ngủ!
Lại thở dài lần nữa, tôi chậm rãi ngồi dậy, thả hai chân xuống đất sờ soạng
tìm được dép xong, rón rén mở cửa phòng, hướng phòng ngủ cho khách
bên cạnh đi tới.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi cùng với Âu Dương Suất trông coi nhà cửa
một mình, kết quả sáng nay nó biểu hiện hết sức lạ thường, đây có thể hiểu
như là tôi với anh thủy hỏa bất dung được không?
Nhẹ nhàng mở cửa phòng khách sau, tôi tì tay lên khung cửa, ló đầu vào
nhìn gương mặt tiểu tử Âu Dương Suất đang bị ánh sáng mờ mờ nhu hòa
của đèn ngủ trên đầu giường bao vây xung quanh, lại không khỏi nhớ tới
cảnh tượng ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp đuổi giết tới nhà Tần
Hạo chiều nay.
Khi ấy tay tôi vẫn còn cầm mấy cái túi, một tay kia lôi kéo Âu Dương Suất
đang làm bộ ông cụ non bên cạnh, vẻ mặt bi thương sắp khóc đến nơi điên
cuồng ấn chuông cửa nhà Tần Hạo.
Rất nhanh, cửa được ôn nhu mở ra, gương mặt tuấn tú đeo mắt kiếng của
Tần Hạo xuất hiện ở trước mắt, một khắc đó, tôi cảm thấy được dường như
phía sau anh ta có ánh sáng trắng lấp lánh lóe lên, anh giống như là thiên sứ
được thượng đế phái xuống cứu vớt mình vậy.
Nhưng mà một giây sau, tôi lập tức nghi ngờ, nếu Hàn Lỗi đi công tác thì
tại sao thân là thư ký của anh mà Tần Hạo ngược lại lại ung dung ở nhà a? !
Tần Hạo tựa hồ cũng nhìn thấy nghi ngờ của tôi, anh ta khép môi âm trầm
nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười kéo Âu Dương Suất nãy
giờ vẫn cúi gằm mặt vào nhà.