CƯỚI SAU MỘT ĐÊM - Trang 310

Nghe vậy, Lưu Tuấn cuối cùng mới khôi phục như bình thường, nhưng vẻ
mặt vẫn là thương tâm nói: "Tiểu Anh, trí nhớ của em thật sự chẳng tốt chút
nào, đem anh quên đi như thế, được rồi được rồi, đừng có trừng anh nữa,
trợn mắt cả một đêm rồi mà không mệt à, được rồi được rồi, anh không
nhiều lời, bất quá, em thực sự không nhớ rõ anh sao? Được được được, anh
nói anh nói, anh nhưng là nhân vật trọng yếu, đã được tận mắt thấy em
chào đời đấy! Còn nhìn em cởi quần để hở PP bò loạn khắp nơi nữa…
Được rồi, đoạn này cắt bớt, dù sao anh cùng em vẫn còn phải sống cạnh
nhau thêm mấy năm nữa! Em thật sự không nhớ rõ sao? Thử nghĩ lại xem,
nói ví dụ như cái đầu trọc…"

Nhắc tới đầu trọc, trong đầu tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa hồ nhớ
tới lúc còn rất nhỏ, tôi cùng với một cái đầu trọc "vắt chày ra nước" , mà
chủ nhân của cái đầu trọc lốc này, hình như là một bé trai hơn tôi mấy tuổi,
chẳng lẽ…

"Anh chính là anh đầu trọc năm đó?" Tôi duỗi ra ngón tay, run rẩy chỉ vào
anh ta. Vẻ mặt Lưu Tuấn hiện rõ mấy chữ "em cuối cùng cũng nhớ ra".

"Hừ! Không thể trách em a, ai bảo anh bây giờ không còn đầu trọc nữa
chứ? Hơn nữa khi đó em còn nhỏ như vậy, không nhớ rõ anh thì có gì kỳ
quái chứ!" Tôi giải thích, nhưng đó cũng là sự thật, hình như từ lúc bốn tuổi
tới giờ tôi chưa từng gặp lại anh ta nữa.

Quả nhiên là con trai mười tám sẽ trổ mã a.

"Nhưng mà, anh so với em rốt cuộc lớn hơn bao nhiêu tuổi a?"

"Anh bây giờ là ba mươi tuổi, em thử nói xem?" Lưu Tuấn hỏi ngược lại,
sau đó oán trách nói. "Em lại dám quên mất đoạn ký ức bắt nạt anh ngày
xưa. Ngày đó em rất không ngoan, thích ‘chạy trần truồng’ còn chưa đủ,
còn vừa đánh vừa toét miệng cười, không cho em đánh thì sẽ khóc, quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.