CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 149

mẹ nó xồng xộc bước vào, nó không hề ngẩng đầu lên nhìn.
“George, nhớ lại xem”, mẹ nói, “lúc con hỏi Lindy đến nhà thờ
không, nó trả lời thế nào? Hay ngủ tiếp?”.

“Chị ấy ngủ tiếp”. Nó trả lời, rồi với tay lấy một người giấy khác.

“Nó có nhúc nhích không? Con có thấy chị cử động người
không?”.

“Không. Chị ấy cứ nằm đó”.

“Nhưng lúc đó con bảo... chẳng phải con bảo chị nói là muốn
ngủ nướng sao?”.

“Con có nói chị đang ngủ nướng”. Nó trả lời.

Nghe như George rất chắc chắn về lời nói của mình và vẫn tập
trung nghiên cứu công việc đang làm, khi đến chỗ phải tô cẩn
thận vùng tóc, George khom thấp lưng xuống, điều này làm
Karen nửa tin nửa ngờ. Lúc đó, Lindy nói thế thật sao? Giờ cô bé
cũng không biết câu trả lời.

Pauline kêu lên: “Ối, trời!”.

“Mẹ”, George nói, đồng thời ngẩng đầu lên, “Lindy không sao
đâu. Mẹ sao thế?”.

“Mẹ chỉ muốn biết nếu chị của con gặp chuyện, con sẽ nghĩ
sao?”. Pauline nói rồi ra khỏi phòng, đi xuống nhà. Karen theo
sau, hy vọng mẹ gọi điện thoại cho các bạn. Nhưng mẹ không
làm thế, mà đi thẳng đến nhà bếp. Mẹ kéo rèm cửa sổ lên, nhìn
ra ngoài đường. “Ôi”, mẹ òa khóc nói, “bố các con ở đâu chứ?
Ông ấy chuyển đến cửa hiệu ở luôn cho rồi, mẹ dám tin bố con
đã “kết hôn” với cửa hiệu đó từ lâu. Rốt cuộc ông ấy ở đâu? Lúc
này ông ấy còn ở đó làm gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.