CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 150

“Có lẽ mẹ nên gọi điện cho bố”. Karen đề nghị. Một mình an ủi
mẹ mà không ai giúp, điều này làm cô bé rất bất an.

“Đôi lúc mẹ cảm thấy ông ấy cố tình chọc giận mẹ nên mới đến
đó”, mẹ than vãn, “chính mẹ đề nghị chuyển đến nơi này, giờ bố
bắt mẹ trả giá! Cửa hiệu đó có thể thuê người quản lý. Nếu
không, đóng cửa quách cho rồi, mở một hiệu mới ở Baltimore”.

“Mở một siêu thị cũng hay đấy”. Karen nói. Cô bé chẳng còn
thích cửa hiệu của bố nữa, nơi đó luôn có mùi bánh mì và pho
mát không tươi ngon. Lúc nhỏ, cô bé rất thích đưa bạn bè đến
đó, mời các bạn ăn kẹo miễn phí. Nhưng ngày tháng dần trôi, cô
bé dần thấy đó là một nơi làm mình xấu hổ.

“Mẹ nghĩ chắc Lindy đến Mexico”. Pauline vừa nói vừa quay đầu
vào.

“Mexico!”.

“Mẹ biết con bé thích đọc những cuốn sách nói về du lịch kể về
những người quá giang xe giữa đường hoặc ăn cắp xe, hay đi tàu
hỏa ‘chui’ đến Mexico”.

Lúc nói, tay Pauline nắm chặt lấy rèm cửa sổ, nhưng Karen lại
thấy lời của mẹ Pauline là một niềm an ủi cho mình. Ồ, chỉ đến
Mexico thôi! Cô bé luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp
hơn: bắt cóc hoặc cưỡng bức. Cô bé còn nhớ vào một đêm nọ,
Lindy đang đứng trước cửa đón xe đi xem phim. Khi thấy đèn xe
di chuyển dọc con đường đến đây, Lindy liền chạy ra, mở cửa xe
nhảy lên ngồi, sau đó mới ý thức được người tài xế đó mình
không hề quen biết. Sau đó, cô bé kể chuyện này với Karen và
George: người đàn ông trung niên lái xe lúc đầu giật mình, sau
đó trở nên rất vui, đưa tay vỗ lên gối Lindy, hứa sẽ lái xe đưa cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.