CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 157

Hai viên cảnh sát đều tập trung nhìn Micheal. Viên cảnh sát trẻ
bấm thu đầu viết lại, để chứng tỏ mình đang tập trung cao độ.

“Có lẽ con gái chúng tôi hơi nổi loạn”, bố Karen nói, “thỉnh
thoảng nó về khá muộn, thiếu tôn trọng người lớn, nhưng nó
tuyệt đối không say men cùng bọn du đãng trong quán bar, nó
không phải đứa chẳng ra gì, nó không phải... rác rưởi, hiểu
không?”.

“Tôi hiểu, thưa ông”. Viên cảnh sát già đáp. Nhưng hai người họ
chẳng chút thay đổi, vẫn ngồi đó với vẻ mặt lạnh như băng,
trông bình tĩnh và lịch sự vô cùng.

Lần này ở một góc phòng, cả nhà Karen đưa mắt nhìn nhau. Bố
mẹ chúng ngồi trên ghế salon, George ngồi trên ghế tay vịn,
Karen ngồi trên ghế nệm trước mặt George. Họ chẳng nói câu
nào, thậm chí chẳng ai nhúc nhích, nhưng Karen thấy khoảng
cách giữa họ chẳng hiểu sao lại gần nhau hơn.

Theo thông lệ, bữa tối chủ nhật thường diễn ra rất sớm, nhưng
chẳng ai thấy ngon miệng, họ đều ngồi chờ điện thoại của cảnh
sát. Dù sau khi hai viên cảnh sát rời khỏi, Karen nói với mẹ: “Con
đói rồi!” bố cô bé cũng nói: “Anh nên nướng ít sandwich phó mát
chăng? Đói quá”. Đó là món ruột của bố, một năm chỉ làm vài
lần.

Thế là họ vào bếp. Bố lấy ra một cái chảo đáy bằng hình vuông
và một khối phó mát hình viên gạch to lớn. Chỉ trong vài phút,
cả căn bếp thơm nồng mùi phó mát. Nó làm Karen cảm thấy có
chút không khí ngày lễ. Ồ, cảm giác nặng nề đang cấu xé dạ dày
của cô bé. Cô bé vẫn chú ý động tĩnh ở cửa. “Tôi dám chắc, con
gái ông bà tối nay sẽ cụp đuôi về nhà”. Viên cảnh sát già đã nói
thế. Cuối cùng, hai kẻ ngốc nghếch cũng rời khỏi. Tiếng máy bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.