CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 155

Hai viên cảnh sát trả lời máy, một già và một trẻ. Lúc sau, họ
dừng xe bên đường, để tất cả hàng xóm đều thấy, sau đó bước
những bước rất vang đến trước cửa nhà, không chờ họ bấm
chuông, mẹ đã ra mở cửa. “Mời sĩ quan vào! Cám ơn các sĩ quan
đến kịp thời, sĩ quan không biết tôi...”.

Karen thấy lời mẹ nói nghe hơi buồn cười. Bỗng nhiên, tình
hình trong nhà rất hỗn loạn: mẹ chạy đi chạy lại trong phòng
khách với bộ dạng hồi hộp; bố mặt nghiêm túc, làm ra vẻ
chuyện này vô cùng quan trọng. Hai viên cảnh sát chọn hai
chiếc ghế ngồi không thoải mái nhất trong nhà - ghế có lưng
gồm hai trụ nối bằng những thanh ngang, đó từng là chỗ ngồi
của bà nội Anton lúc còn sống. Khi họ ngồi xuống, trên người
phát ra tiếng kêu cọt kẹt, có lẽ do bao súng đen cứng ngắc treo ở
thắt lưng, hoặc bộ đồng phục của họ - trông như được may từ
loại vải cứng hơn nhiều so với chất liệu bình thường. Viên cảnh
sát già vóc người gầy nhỏ, nhưng rất rắn chắc; viên cảnh sát trẻ
rất to béo, khuôn mặt không râu, nhìn trẻ con. Viên cảnh sát trẻ
hỏi tên đầy đủ, tuổi và đặc trưng diện mạo của Lindy, bao gồm
cả bộ trang phục mặc khi bỏ nhà đi. Màu đen, mọi người chỉ có
thể cung cấp điểm này. Anh ghi tất cả câu trả lời vào cuốn sổ tay
có gắn lò xo ở phía trên, cuốn sổ này có thể mua được ở bất cứ
cửa hiệu văn phòng phẩm nào. Cây viết bi anh đang cầm là cây
viết bấm đi theo bộ với cuốn sổ.

“Chúng tôi từng gặp rất nhiều vụ thế này”, viên cảnh sát già nói
với bố mẹ, “chúng bắt đầu quen bạn trai, bắt đầu phớt lờ quy
định giờ cấm cửa... Chúng tôi thường tìm thấy chúng ở bang
Maryland và Elkton. Cả hai bỏ trốn đến nơi có thể kết hôn mà
không cần chờ cho đủ tuổi”.

“Ồ, nhưng tôi thấy nó chẳng có bạn trai”. Mẹ nói. “Hãy thứ lỗi
khi tôi nói điều này, thưa bà, bố mẹ luôn là người cuối cùng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.