CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 158

đàm kêu ồ ồ trong tay viên cảnh sát già cũng biến mất. Dường
như những người khác trong nhà cũng có cảm giác tương tự: bố
đứng bên bếp lò, vung múa cây dao trong tay, bắt chước giọng
của đầu bếp người Pháp; mẹ cũng thư giãn đôi chút, mỉm cười
đứng một bên quan sát; George lười nhác dựa vào một chiếc ghế
trong bếp, có thể họp mặt gia đình thế này, với cậu bé quả rất
hiếm có.

“Là, lá, la”, bố vừa hát vừa lấy miếng sandwich màu nâu nhạt
trong chảo ra, “món này rất thích hợp cho những thanh niên
không thích ăn sandwich nướng cháy”. Bố đặt sandwich đã
nướng vào một chiếc đĩa, đưa cho Karen. Karen nhún gối, đưa
hai tay ra đỡ lấy chiếc đĩa tựa như cô hầu.

“’Cụp đuôi,’” mẹ nói, “em ghét cụm từ này, mọi người thấy sao?”.

“A, họ biết gì chứ?” bố nói, “Chẳng hiểu sao ông ta làm cảnh sát
được! Họ chẳng hạn chế cân nặng sao?”.

Khi quay người đưa sandwich cho George, Karen phát hiện
trong nhà chỉ mình anh nó không cười, mà trơ mặt. Lúc đó, cô
bé rất muốn biết chuyện gì đang làm George rối rắm, vài phút
sau, cô bé chợt nghĩ ra: Ồ, là Lindy, suy nghĩ này dường như làm
cô bé bị trúng một đòn nặng nề.

Trong đầu Karen hiện lên cảnh Lindy mặc bộ trang phục bó sát
người màu đen, đóng sầm cửa phòng, làm khung cửa rung đến
muốn nứt ra; cảnh tượng Lindy ôm bụng cười khi bước lên xe
một người xa lạ. Mỗi sự việc đều lần lượt hiện ra trước mắt, cứ
như Lindy hiện giờ đang vung vẫy nắm đấm, gào thét, khóc lóc,
cười rộ. Lindy là điểm sáng của căn nhà này, là hình ảnh tượng
trưng cho sự dũng cảm và mạo hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.