CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 191

“Tôi thu dọn đồ cho nó”, Destiny nói, “nó cũng chẳng nhiều
quần áo lắm”. Quả thật cô muốn họ đưa thằng bé đi, Michael
biết bây giờ anh nên đón nhận điều này, nhưng anh vẫn thấy rất
bất ngờ. Anh nhìn Destiny đi qua đi lại, chỗ này lấy chiếc áo
thun, chỗ kia lấy chiếc áo len, rồi đặt những thứ này lên một
cánh tay. Khi cô đến bên tấm đệm, Pagan co rúm người lại, ôm
lấy một chiếc chăn nhỏ. Trang phục của thằng bé truyền thống
đến bất ngờ. Áo thể dục đỏ sọc vằn, quần bò, giày thể thao đỏ,
nhưng đều rất bẩn, cả móng tay của nó cũng đen ngòm. Vì tấm
đệm to bằng cả mặt tường, Michael chẳng còn cách nào, đành
lùi đến giữa phòng. Đứa bé tỏ ra sợ hãi, đứng ở đó mà chẳng có
chút khả năng phòng bị, anh thấy đau lòng vô cùng. Theo bản
năng, anh lùi về sau, gần như ra đến hành lang. Nhưng Pauline
lại chạy đến trước mặt. “Cháu yêu!”, cô nói, sau đó quỳ trước mặt
đứa bé choàng tay ôm lấy nó, “Ôi, cháu yêu của bà, ôi, đứa cháu
tội nghiệp, đáng yêu của bà!”.

Pagan đứng sững người một lúc trong vòng tay của Pauline, sau
đó vùi đầu vào vai cô rồi dùng một bàn tay nhỏ dơ bẩn vỗ nhẹ
lên lưng Pauline.

Michael gần như muốn khóc, đành quay mặt sang hướng khác.

“Tôi nghĩ nên cho ông bà một cái túi đựng đồ đạc của thằng bé”.
Destiny nói. Cô bỏ tất cả những gì tìm được vào trong đó, phần
lớn đều là màu xám chứ không phải màu trắng. “Mẹ nó lấy chiếc
túi duy nhất đi rồi. Sau khi cô ấy đi, tôi giúp cô ấy thu dọn đồ
đạc, rồi nhờ chồng tôi mang đến Viện điều dưỡng”.

Destiny có chồng? Dù thế nào, Michael cũng không ngờ. Anh
nhìn cô mở một tấm trải giường ra, khom người lấy một chiếc
vớ đỏ. “Cho hỏi”, Michael bỗng nhiên tràn đầy hy vọng, “cô có
biết, Lindy, con gái chúng tôi, nó có kết hôn không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.