CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 193

thằng bé từng gọi điện thoại đường dài, nên tôi sẽ không trả lại
tiền thuê phòng còn dư”.

“Điện thoại đường dài?”, Michael hỏi.

“Tạm biệt nhé, cậu bé”, Destiny nói với Pagan, “rất vui được làm
quen với cậu, sống tốt nhé!”.

Pauline đứng dậy, nắm tay Pagan. Nó vẫn ôm chiếc mền nhung
màu xanh đã bạc màu. Cô hỏi Destiny: “Chiếc mền này của cô
sao?”.

“Không phải, của nó đấy”, Destiny trả lời. Không cần phải hỏi
nữa, vì Pagan đã giật khỏi tay Pauline, ôm chiếc mền chặt hơn.

“Được rồi, cháu yêu”, Pauline nói với Pagan, sau đó dẫn nó ra
khỏi phòng, đến bên cầu thang, theo sau là Destiny và Michael.
“Ông bà đưa cháu về nơi ông bà ở! Cho cháu tắm rửa, thay quần
áo sạch cho cháu...”.

Lúc xuống cầu thang, chỉ mình Pauline nói chuyện, giọng nhỏ
nhưng rất dịu dàng, ngay cả khi Destiny đứng trước cửa vẫy tay
tạm biệt, cô vẫn nói với giọng điệu nhỏ nhẹ đó. “Cám ơn cô liên
lạc với chúng tôi, cám ơn những gì cô đã làm!”.

Michael thấy Pauline bước xuống bậc thang trước, xuống đến
nơi lại quay người chờ Pagan, thấy cô rất yêu quý đứa bé này, bất
chợt lòng tràn đầy cảm giác yêu thương.

Dẫn theo đứa bé đi đường quả rất vất vả. Michael đã từng nghĩ
thế khi con anh còn nhỏ. Chỉ có Thượng đế mới biết được chúng
đang nghĩ gì và muốn làm gì - chẳng hạn như đi đến một chiếc
xe đang chạy như bay trước mặt; nổi cáu trước mặt biết bao
người hoặc nhặt mẩu thuốc lá trong sọt rác. Đứa bé này thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.