CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 189

“Xin chào! Tôi là Pauline, đây là chồng tôi Michael”. “Ồ, hay quá”,
cô gái nói, “cuối cùng ông bà cũng đến”. Pauline vào nhà, nhưng
Michael thấy cần một ít thời gian thích ứng. Trong tưởng tượng
của anh, “nữ chủ nhà”

khác hẳn với những gì anh thấy trước mắt.

“Nếu có cách khác, tôi không muốn gọi điện cho người ở tổ chức
phúc lợi xã hội”. Destiny nói khẽ với Pauline.

“Tổ chức phúc lợi xã hội ư!”.

“Tôi chẳng tin tưởng họ chút nào, nhưng tôi biết mình phải làm
gì đó. Thằng bé chỉ nhốt mình trong phòng, không chịu ra
ngoài. Thỉnh thoảng tôi nghe nó rón rén đi vệ sinh, nhưng tôi
vừa bước lên gác, nó liền chạy vội vào phòng đóng cửa lại”.

Cô vừa nói vừa dẫn họ lên gác, giấy dán tường màu vàng cuốn
trên tường. Trong phòng có mùi chuột, tay vịn cầu thang trông
nhầy nhậy, Michael ra sức né tránh.

“Tôi có mang cơm cho nó, nhưng tôi không nhìn lúc nó ăn”,
Destiny nói, “dĩ nhiên, tôi cũng không biết đứa trẻ độ tuổi này
nên thế nào. Tôi nói: ‘Này! Cháu có muốn ăn đậu cô-ve không?’,
nhưng nó chỉ nhìn tôi chằm chằm, thế nên tôi để bát xuống rồi
ra ngoài. Quả thật tôi nên cho nó chút không gian, đúng
không?”.

Lên đến gác, Pauline xoay người, nhướng đôi lông mày rõ nét
của mình, hai chiếc hoa tai màu vàng đồng gần như trĩu xuống
đến vai.

“Thằng bé tên gì?”, Pauline hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.