CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 203

con ở sau vườn. Pauline luôn có những thay đổi mới lạ, nhưng
bất hạnh thay, hình như đều không có hiệu quả. Pagan cảm thấy
hơi nghi hoặc và sợ hãi trước những thay đổi này. Dường như
phản ứng của nó hơi chậm và vẻ mặt luôn u buồn. Nó thường
dùng ánh mắt xoi mói nhìn người khác, mắt nó chẳng chớp lấy
một cái, hơn nữa trông có vẻ ngờ nghệch. Nó rất ít nói, hầu như
không hề trả lời câu hỏi của ai và luôn cảnh giác, đề phòng
người khác. “Cháu yêu của bà... Pagan!” lúc sáng, Pauline gọi tên
và hôn vào trán nó. Nó ngủ trong phòng Lindy, giống như một
vị khách tạm trú luôn ngại ngùng, mãi đến khi có người gọi mới
chịu dậy. “Bé Pagan ngoan! Đến xem bà chuẩn bị bữa sáng ngon
tuyệt cho cháu đây!”, Pagan chỉ nhìn một cái mà chẳng có phản
ứng gì. Nhưng Pauline chẳng chút nản lòng. “Trứng đấy, cháu
yêu, cả nước cam tươi nữa!”.

Quả thật Pauline là người tốt, Michael thấy mình cũng vậy, có
điều hai người họ ở chung với nhau thì chẳng mấy tốt. Có lẽ... ý
anh muốn nói, họ không mấy thân thiện. Bản thân anh cũng
không biết tại sao.

Mỗi tối khoảng 7 giờ, Michael đều gọi điện đến Viện điều dưỡng.
Anh nghĩ lúc đó là thích hợp nhất. “Tôi có thể gặp Becoming
không?”, anh hỏi thẳng. Cái tên đó cũng chẳng còn kỳ lạ với anh
nữa, thậm chí anh có thể gọi cái tên mới của Lindy chẳng chút
do dự. “Tôi muốn hỏi thăm tình hình của Serenity, tôi là bố của
con bé”.

Michael thấy cái tên “Serenity” chẳng có ý nghĩa gì với Pagan.
Nhưng những việc này lại cảnh tỉnh anh, vì lúc anh gọi cú điện
thoại thứ ba, anh phát hiện Pagan đang đứng dưới chỏ tay của
anh, im lặng lắng nghe, chẳng hề cử động thậm chí là nín thở.
“Cô ấy khỏe hơn nhiều rồi”, Becoming nói, “giờ cô ấy biết hai vị
đã mang con cô ấy đi, chúng tôi có nói với cô ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.